Độc Y Lưu Huỳnh - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:30:40
Trong Vạn Xuân Cung, tiếng roi da vút lên ngừng.
Quý phi đang dùng roi quất cung nữ để trút giận.
, nàng quất bao lâu loạng choạng ngã xuống đất.
Ta phủ thêm áo ngoài, màng đến tấm lưng đầy m.á.u của , tiến lên đỡ lấy Quý phi.
Đôi tay nàng băng bó dày đặc, m.á.u vẫn ngừng rỉ .
Vết thương lan đến tận cánh tay.
Ta chậm rãi :
"Nương nương đừng giận, Khương Đức phi thể Hoàng thượng sủng ái, chẳng qua là vì nàng múa kiếm vũ."
"Nô tỳ , nương nương cũng giỏi kiếm vũ."
Vi Quý phi hừ lạnh, cắn răng :
"Giỏi? Hừ, chỉ giỏi, bài kiếm vũ đó vốn dĩ là do bản cung sáng tạo !"
Đây chính là nguồn cơn khiến Quý phi cam lòng.
Người từng cùng Hoàng thượng thề non hẹn biển là nàng.
Người từng vì Hoàng thượng mà sinh tử cũng là nàng.
Vậy mà bây giờ, khi nàng còn trẻ trung, Hoàng thượng tìm kiếm bóng dáng nàng những nữ nhân trẻ tuổi khác.
Dựa ?
Rõ ràng nàng mới là duy nhất mà Hoàng thượng thật lòng yêu thương.
Ta hiểu nỗi ấm ức và căm phẫn trong lòng nàng.
Vì thế, ghé sát tai nàng, như khuyên nhủ, như mê hoặc:
"Nô tỳ tin rằng, nếu nương nương múa kiếm vũ, chắc chắn sẽ gấp mười so với kẻ giả mạo như Khương Đức phi."
…
Ba ngày , Vi Quý phi bắt đầu tập kiếm vũ.
Dù đang mang thai, nhưng thai kỳ còn nhỏ, ảnh hưởng đến động tác.
Có điều, nhiều năm sống trong nhung lụa, thể nàng còn mềm dẻo và linh hoạt như .
Nàng cay đắng nhận —kiếm vũ của lúc , thật sự bằng tiện nhân họ Khương .
Ta đúng lúc cất lời khích lệ:
"Nương nương chẳng qua chỉ là lâu ngày tập luyện.
"Đợi đến khi nương nương khôi phục trạng thái, Hoàng thượng chắc chắn sẽ còn hứng thú xem những kẻ giả mạo múa nữa."
Dưới sự động viên của , nàng tập luyện càng thêm miệt mài.
Mãi đến một ngày—
Sáng sớm tỉnh dậy, nàng đột nhiên phát hiện…
Chân thể cử động nữa.
Thái y Vạn Xuân Cung như nước chảy, ai nấy đều bắt mạch lâu.
cuối cùng, tất cả đều đưa một kết luận giống :
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Triệu chứng của nương nương thuộc lĩnh vực vi thần am hiểu, xin nương nương mời khác cao minh hơn."
Quý phi tức giận đến mức quát lớn:
"Một lũ lang băm vô dụng!"
Nàng hề —
Thực , tất cả Thái y đều chẩn đoán bệnh của nàng.
Chỉ là, ai dám sự thật.
Còn nhớ đầu tiên nàng trật chân khi tập múa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doc-y-luu-huynh/chuong-12.html.]
Khi đó, xương cổ chân của nàng lệch vị trí.
Qua nhiều năm, lệch nhẹ thành lệch nặng, lan từ cổ chân lên đầu gối, đến xương chậu.
Mà xương chậu lệch…
Sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.
Đứa trẻ trong bụng nàng thể giữ .
Thậm chí, nếu sảy thai, nàng gần như còn cơ hội mang thai thêm nào nữa.
Đây là điều một ai dám .
Bởi ai ai cũng —
Quý phi khao khát hoàng tự đến nhường nào.
Cũng , một khi nàng tức giận, hậu quả sẽ thê thảm .
Vì , so với việc sự thật đáng sợ , họ thà rằng giả vờ như thể chữa khỏi, để nàng mắng là đồ vô dụng.
…
Cơn đau ở chân Quý phi ngày càng trầm trọng.
Tâm trạng của nàng vì thế cũng càng lúc càng tồi tệ hơn.
Và hậu quả là—
Những vết lở loét tay nàng cũng mục ruỗng với tốc độ nhanh hơn bao giờ hết.
Ban đầu, nàng còn giấu giếm, nhưng dần dần, nàng thể che giấu nữa.
Ai ai cũng —Quý phi mắc bệnh lạ.
Hoàng thượng lúc đầu vẫn còn xót thương, ngày nào cũng đến Vạn Xuân Cung thăm nàng.
thời gian trôi qua, hai điều dần đổi.
Thứ nhất—dung mạo của nàng ngày càng suy tàn.
Mái tóc từng đen nhánh, nay từng nắm từng nắm rơi xuống.
Làn da trắng nõn, nay càng lúc càng khô khốc, nhăn nhúm.
Thứ hai—bệnh tật khiến nàng trở nên cáu kỉnh, nóng nảy.
Nàng liên tục nhắc chuyện cũ, thậm chí mấy vô thức buột miệng:
"Không thần , Hoàng thượng ngày hôm nay?"
Trái , Khương Đức phi cũng đang mang long chủng, nhưng lúc nào cũng dịu dàng, trầm .
Nàng từng oán trách cực khổ, chỉ ôn nhu an ủi Hoàng thượng.
Vậy nên, Hoàng thượng ngày càng ít đến thăm Quý phi.
Thay đó, thường xuyên lưu cung của Khương Đức phi.
…
Thời gian cứ thế trôi qua như nước chảy.
Đến khi vết lở loét lan đến tận bả vai, vết thương lành .
Dù bôi thuốc bao nhiêu , da thịt vẫn tiếp tục thối rữa.
Cung nhân quá sợ hãi, chẳng ai còn hầu hạ nàng.
Chỉ —vẫn kiên nhẫn ngày ngày bôi thuốc.
…
Một ngày xuân đầy nắng, nhận mật tín từ Khương Đức phi.
Nàng mang thai bảy tháng, Thái y thể sẽ sinh sớm.
Ta nắm chặt tờ thư, ngước mắt Quý phi gầy gò, héo úa giường.
"Vậy thì… Quý phi cũng nên sinh ."