Đợi em bảy năm - C1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 07:09:12
1
Kết hôn với Thẩm Nghiễn Chu nửa năm, ngoài việc là một chuyên gia tim mạch nổi tiếng, thì chẳng gì thêm về cả.
Ngay cả chuyện gặp mặt cũng như theo “thủ tục hành chính” — mỗi tháng ba .
Đầu tháng.
Giữa tháng.
Cuối tháng.
công nhận, Thẩm Nghiễn Chu là mẫu đàn ông hảo để kết hôn:
Có xe, nhà, tiền tiết kiệm, ngoại hình trai, lòng lớn trong nhà.
Không gì để chê cả.
Hôn nhân và tình yêu, suy cho cùng, vốn là hai chuyện khác .
Nghĩ thông thì cũng chỉ thôi.
Hôm nay cuối tháng, tính thuốc của bà nội chắc cũng dùng hết .
Vì thế lái xe đến bệnh viện tìm Thẩm Nghiễn Chu.
Đấy, chính là kiểu gặp mặt theo quy trình mà đó.
2
Đến nơi, quen tay bấm thang máy lên tầng năm.
Tháng công tác, mới về cách đây hai hôm.
Thẩm Nghiễn Chu còn .
Vịt Trắng Lội Cỏ
Cửa sổ kéo rèm, liếc qua là thấy bóng dáng quen thuộc bên trong.
À, cùng với một dáng yểu điệu, tóc xoăn sóng lớn phủ vai — một phụ nữ khác.
Thẩm Nghiễn Chu mệt mỏi day day trán, còn cô gái bên thì đột ngột nghiêng sát , tư thế mật đến lạ.
yên lặng hai giây, đó bình thản đẩy cửa bước .
Thẩm Nghiễn Chu cau mày dậy, trông thấy thì rõ ràng khựng .
Cô gái cũng lên, cầm tập hồ sơ bệnh án bàn, mỉm với :
“Làm phiền đàn , nhưng vẫn còn vài chỗ em hiểu, hẹn nha!”
“Đàn y thuật cao minh. Kỹ thuật cũng cao siêu.”
...Cao thì .
Dù là kỹ thuật y học kỹ thuật khác — đều mù tịt.
lặng lẽ cô bước ngang qua , cánh cửa văn phòng khép lưng cô .
Từ đầu đến cuối, Thẩm Nghiễn Chu hề phản bác từ chối lời hẹn của cô .
Với , im lặng phản đối tức là ngầm đồng ý.
“Sao em tới đây?”
Thẩm Nghiễn Chu gập chiếc bút máy trong tay, bước đến, đôi mắt sáng long lanh:
“Đưa túi cho cầm…”
cau mày, lùi nửa bước.
Không khí ngưng trệ trong hai giây.
Thẩm Nghiễn Chu sững , khóe môi nhếch lên, như .
Khoảnh khắc , hai câu đồng thời bật :
“Em về từ bao giờ—”
“Chúng ly hôn .”
Thẩm Nghiễn Chu ngẩng đầu lâu, đôi mắt đào hoa mang theo ý như , lạnh như băng.
Mấy cuộc điện thoại gọi tới, bực bội tắt máy từng cái một.
“Vì ?”
vẫn im lặng.
“Lê Lê, hôn nhân trò đùa. Anh từng hỏi em, em em sẵn sàng vợ .”
“Với , một khi đồng ý — thì là chuyện cả đời.”
“Nếu em thấy khó chịu vì chuyện , thể dỗ em…”
cắt lời :
“Không cần. Ly hôn là .”
Anh im lặng hai giây, bật giễu cợt:
“Lê Lê, em đúng là bao giờ đổi.”
“Vẫn tàn nhẫn như .”
Câu phần kỳ quặc, thì chẳng đồng ý chút nào.
Ngoài cái năm xưa đá thằng bạn trai cặn bã mạnh tay, còn chẳng dịu dàng ?
:
“Thuốc của bà, để em mang đến đó cho.”
Sau đó đến cửa, còn quên nhắc:
“Anh rảnh thì liên hệ em. Để ký đơn ly hôn.”
Thẩm Nghiễn Chu giữ . cứ thế bước .
Thôi thì…
Cuộc hôn nhân chỉ còn cái vỏ sớm muộn gì cũng tan thôi.
3
Về đến nhà, áo ngủ nhà tắm ngâm .
Mới ngâm vài phút thì... mất điện.
Điện thoại thì để sạc ngoài phòng.
sợ bóng tối, sợ từ trong cốt tủy.
Vì run rẩy dậy định tìm đồ mặc, ai ngờ hai bước giẫm xà phòng rơi sàn.
Giây tiếp theo, trong nhà liền vang lên một tiếng hét thê lương.
Trẹo… trẹo hẳn cái eo .
ngã xuống sàn, nén nước mắt mò tìm khăn tắm.
Đang chuẩn quấn thì…
— Két — tiếng cửa mở .
dám thở mạnh, sợ gặp tên trộm cướp đột nhập nhà dân giữa đêm tối.
“Lê Lê?”
Nghe giọng Thẩm Nghiễn Chu, mặc kệ cả liêm sỉ mà gọi lớn:
“Em ở trong phòng tắm, á…”
“Đau ch//ết !”
“Em đừng—”
Chưa kịp xong, Thẩm Nghiễn Chu đẩy cửa xông .
Anh cầm đèn pin, vẻ mặt trịnh trọng như bác sĩ khoa cấp cứu:
“Không chứ?”
thì trần như nhộng, cạnh bồn tắm.
Vẻ mặt là sợ đủ nổi bật gì?
hồn, cuống cuồng cúi xuống nhặt khăn tắm, kết quả phát một tiếng hét như lợn chọc tiết:
“Cái eo… á á á á!!!”
Thẩm Nghiễn Chu vứt luôn điện thoại, dùng khăn quấn lấy bế bổng lên.
khoác cái khăn lỏng lẻo, hai chúng đều thở gấp gáp trong căn nhà tối đen.
Âm thanh hô hấp phóng đại trong gian tĩnh lặng, tựa như quấn lấy đường lui.
Mỗi nơi da chạm đều nóng rực như lửa đốt.
đỏ mặt, khẽ đẩy :
“Anh… tránh xa em một chút…”
Ngay giây tiếp theo — đèn bật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-em-bay-nam/c1.html.]
Ánh sáng ấm áp phủ xuống, và bốn mắt .
Chiếc khăn quấn qua loa , giờ đang lặng lẽ… tụt xuống theo chiều dài đôi chân.
“Bộp” một tiếng.
Cả thế giới im lặng.
Đôi mắt đen của Thẩm Nghiễn Chu bỗng sâu hun hút như đáy hồ.
Giọng khàn khàn vang lên:
“Lê Lê, em là ly hôn đúng ?”
ngơ ngác gật đầu.
“Giờ cũng ?”
gật.
Anh bắt đầu tháo khuy tay áo vest, nới lỏng cà vạt.
Tay giữ lấy mắt cá chân , từng bước một tiến sát.
Hơi thở ấm nóng phả lên chóp mũi .
Tới khi kịp phản ứng thì môi phủ xuống, từng cái, từng cái rơi đầy làn da còn vương hương sữa tắm.
Đột nhiên, bụng đau nhói.
vội đẩy :
“Thẩm Nghiễn Chu! Em…em tới tháng !”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ tin nổi.
Thở dài một thật dài như thể đánh rơi giải độc đắc.
Cuối cùng, đành chịu thua, lấy khăn quấn cho bế về phòng.
Trên giường một vệt m.á.u đỏ nho nhỏ.
Anh còn kiên nhẫn nữa, gằn giọng:
“Lê Lê, em dày vò tới ch//ết thật ?!”
bắt đầu nghi ngờ hôm nay uống nhầm thuốc .
Sau đó bế nhà tắm:
“Tắm xong thì gọi .”
Rồi thêm một câu lấp lửng:
“Hoặc là... đây chờ em tắm xong.”
lắc đầu như trống bỏi:
“Thẩm Nghiễn Chu! Anh tỉnh ! Chúng sắp ly hôn đó!”
Anh ghế, khoanh tay, giọng điệu cợt nhả:
“Thì khi ly hôn, cũng nên tròn nghĩa vụ chồng chứ.”
“Em đúng ?”
cái đầu á!
Đêm hôm đó, khi ngủ, chẳng chẳng rằng ôm chặt lấy kéo lòng, sống c//hết buông tay.
đang định giãy giụa thì bàn tay to của nhẹ nhàng xoa lên chỗ đau ở eo .
Ấm ấm, thô ráp, ... dễ chịu.
Ừm… thôi kệ.
Tạm thời để xoa thêm chút nữa cũng .
4
Liên tiếp mấy ngày liền, xin nghỉ vì chấn thương ở eo.
Thẩm Nghiễn Chu cũng hiếm khi rảnh rỗi, buổi trưa nào cũng tranh thủ về nhà nấu cho một bữa cơm.
Trưa hôm đó, chuẩn sẵn sàng — lấy cả sổ kết hôn .
Im lặng đặt ngay ngắn lên bàn ăn, biểu thị quyết tâm ly hôn của .
Thẩm Nghiễn Chu về tới nơi, liếc hai cái nhạt nhẽo, xách túi thức ăn thẳng bếp.
Bốn mươi phút , gọi :
“Ra ăn cơm.”
giãy giụa đúng ba giây, cuối cùng vẫn yếu lòng:
“Ra ngay đây.”
Bữa cơm bày lên bàn.
Hai quyển sổ đỏ lấp lánh ánh chia ly, hiện tại đang đặt cái nồi đất — để miếng lót chống nóng...
gì, chỉ thấy… thật mất mặt cho tinh thần đấu tranh quyết liệt của .
Anh cứ tự nhiên gắp từng đũa thức ăn cho , đến mức bát chứa nổi nữa.
cúi đầu ăn, quyết để ý đến .
Thẩm Nghiễn Chu nhẹ nhàng lên tiếng:
“Lê Lê—”
vùi đầu ăn tiếp, giả điếc luôn cho .
“Anh em còn giận — hôm qua là đàn em của , mới từ nước ngoài trở về.”
“Bố cô từng là thầy dạy của , chính ông nhờ giúp đỡ, để cô thêm kinh nghiệm việc.”
“Đừng giận nữa, ?”
Giọng thành khẩn, ánh mắt cũng nghiêm túc, nhưng vẫn thấy lo lắng.
“Vậy hai thường xuyên gặp , đảm bảo sẽ nảy sinh tình cảm?”
Anh đột nhiên , rành rọt:
“Lê Lê, giữa và cô — bao giờ chuyện đó.”
“Chuyện hôm qua là do xử lý khéo, khiến em tổn thương.”
“Sau sẽ chú ý hơn.”
“Cho thêm một cơ hội, ?”
thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Thẩm Nghiễn Chu nghiêm túc sống cùng .
Vậy thì… sống nghiêm túc thử xem.
cũng chẳng thiệt gì.
5
Một tuần , gần như hồi phục .
Bà nội của Thẩm Nghiễn Chu gọi điện, bảo hai đứa về nhà ăn cơm.
Anh sẽ đến đón lúc chín giờ tối.
đúng chín giờ, gọi điện cho thì máy liên lạc .
Đợi mãi, đợi mãi… Cuối cùng tự lái xe về nhà bà .
Vừa bước xuống xe, điện thoại liền nhận một tin nhắn lạ:
[Số lạ]: “Chị Lê, đàn quên mang theo điện thoại. Hiện giờ đang ở cùng em.”
Kèm theo đó là một bức ảnh chụp nghiêng gương mặt Thẩm Nghiễn Chu.
“Hi vọng chị hiểu chuyện một chút. Đàn và chị vốn cùng một thế giới.
Em mới là phù hợp nhất với , bọn em thể cùng thảo luận những vấn đề chuyên môn y học.”
“Còn hai thì ? Có gì để với ? Tốt nhất nên sớm rõ hiện thực, chia tay cho sớm.”
“Thứ thuộc về , đừng tham lam nữa.”
Nhìn góc chụp là ảnh chụp trộm.
nhịn mà bật .
Đang định nhắn dăm câu tiểu tam đặc sản thì…
Bà nội Thẩm Nghiễn Chu bước , niềm nở nắm tay :
“Lê Lê, Tiểu Chu cùng cháu ?”
mỉm lắc đầu:
“Anh bận mà. Cháu tới ăn cơm với bà, bà chê cháu chứ ạ?”
“Ôi dào, bà thích cháu còn hết! Mọi tới đông đủ cả , nhà nhanh nào!”