Đổi Mệnh Cẩm Lý
Chương 2
4
Đúng mười hai giờ, người đàn ông lại xuất hiện ở cửa ký túc xá, lặng lẽ leo lên giường Nghiêm Cầm.
Chỉ có điều lần này người đàn ông nhanh chóng xuống khỏi giường Nghiêm Cầm và biến mất không dấu vết.
Ngày hôm sau, Nghiêm Cầm dậy sớm, khoan khoái ném quần áo lại cho tôi.
“Tùng Tuyết, hôm qua tớ hơi lạnh nên mượn quần áo cậu mặc một chút, cậu không để ý chứ?”
Tôi lắc đầu: “Tất nhiên là không.”
Nghiêm Cầm nhìn tôi cười quái dị: “Vậy hôm qua cậu có nằm mơ thấy bạn trai cũ không? Chậc chậc, không ngờ cậu lại cặp với một ông già như vậy, lúc mở miệng cũng không thấy ngại sao? Chậc, tởm quá đi!”
Tôi giả vờ không tin: “Lão già? Lão già nào? Sao tớ không hiểu cậu nói gì vậy?”
Nghiêm Cầm Kiếm cười nói: “Không sao, đêm nay cậu sẽ hiểu.”
Sau đó, cô ấy đứng dậy và rời khỏi ký túc xá.
Hôm nay là ngày thi môn tự chọn, tuy việc trượt môn tự chọn là điều gần như không thể xảy ra nhưng giáo viên vẫn rất nghiêm khắc và yêu cầu không được sử dụng tài liệu.
Tôi liếc nhìn các câu hỏi và nghĩ, ồ, về cơ bản chúng đều là những câu cho điểm, viết đại cũng có thể qua môn.
Thấy vậy tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, bắt đầu múa bút thành văn.
Tôi không mất nhiều thời gian để viết xong đáp án và chuẩn bị nộp bài.
Nhưng vừa định đứng dậy, tôi nghe thấy tiếng động từ phía sau.
“Em đang làm gì vậy? Lấy điện thoại ra!”
Tôi quay lại và thấy giáo viên đang đứng cạnh chỗ ngồi của Nghiêm Cầm.
Mặt cô ấy đỏ bừng, cứ giữ chặt ngăn kéo không chịu buông ra.
Giáo viên đã hơi mất kiên nhẫn, kéo tay cô ấy ra và lấy từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc điện thoại di động.
“Trước khi thi tôi đã nói rõ là để điện thoại lên bục giảng, tại sao em lại không nộp?”
Nghiêm Cầm do dự không nói nên lời.
Cô giáo liếc nhìn bài thi của cô ấy thì giọng càng cao hơn: “Các học sinh khác đã nộp bài rồi mà em còn nhiều chỗ trống như vậy. Một bài thi đơn giản thế cũng gian lận, rốt cuộc em đã từng đến lớp chưa vậy?”
Sau đó, giáo viên thu hồi điện thoại di động và giấy thi của Nghiêm Cầm rồi bước lên bục, dùng bút quẹt mạnh lên giấy.
“Gian lận thi cử, 0 điểm!”
Nghiêm Cầm đang đứng bên cạnh cầu xin giáo viên nhưng thậm chí giáo viên còn không thèm liếc cô ấy một cái, mãi cho đến khi chuông reo thì cầm theo bài thi đi thẳng ra khỏi lớp.
Các sinh viên bắt đầu bàn tán xôn xao: “Nghiêm Cầm sao vậy? Đề thi đơn giản như vậy mà gian lận à?”
“Đúng vậy, kết quả của các môn tự chọn sẽ không ảnh hưởng đến điểm lấy học bổng. Cô ấy gian lận để làm gì chứ?”
“Cậu có nghĩ rằng cô ấy luôn đứng đầu trong kỳ thi đều nhờ gian lận không?”
“Tôi nghĩ cô ấy chắc chắn là người thường xuyên tái phạm, các môn tự chọn mà còn gian lận thì trong những môn chuyên ngành sẽ thế nào. Làm sao cô ấy có thể đứng thứ nhất trong các môn chuyên ngành? Chỉ có ma mới tin.”
Nghe các bạn cùng lớp bàn tán, tôi nhịn cười thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá.
Sức mạnh của con ma mạt vận này thực sự rất lớn, trong hai ngày liên tiếp đã làm cô ấy trượt hai môn, không còn hy vọng nhận được học bổng trong năm nay.
Tôi đang nhàn nhã chơi game trong ký túc xá thì Nghiêm Cầm đột nhiên đạp cửa xông vào, hung hãn nhìn tôi.
“Hàn Tùng Tuyết! Có phải cậu giở trò quỷ gì rồi không?”
Tôi tỏ vẻ vô tội: “Tớ làm gì? Nghiêm Cầm, cậu nói rõ ra đi.”
Nghiêm cầm giận dữ gầm lên: “Cậu cố ý đốt bao lì xì cho con ma chết tiệt đó đúng không? Hàn Tùng Tuyết, cậu thật ác độc!”
Tôi chớp mắt: “Cậu đang nói cái gì vậy? Sao tớ nghe không hiểu?”
Khóe miệng Nghiêm Cầm co giật, lời nói đến miệng lại nuốt vào trong, chỉ thẳng tay vào tôi: “Nếu không phải cậu đốt bao lì xì đấy thì tớ làm sao có thể… Cậu được lắm, Hàn Tùng Tuyết, cậu chờ đấy, hôm nay cho cậu mở mang tầm mắt!”
Sau đó Nghiêm Cầm phớt lờ tôi rồi leo lên giường nghịch điện thoại.
Tôi nhìn dáng người của cô ấy và cười khẩy, cho tôi mở mang tầm mắt? Người phải mở mang tầm mắt tối nay chỉ e là cậu đấy.
5
Chẳng mấy chốc đã đến mười hai giờ nhưng tôi lại không buồn ngủ chút nào.
Tôi biết chắc chắn Nghiêm Cầm cũng chưa ngủ.
Cả hai chúng tôi dường như đang chờ đợi thứ gì đó đến.
Đột nhiên, cửa ký túc xá mở ra một cách khó hiểu.
Một cơn gió lạnh ập đến, nhiệt độ trong ký túc xá đột nhiên giảm mạnh, tôi cuộn chặt chăn mà vẫn run rẩy không ngừng.
Tôi lén nhìn ra ngoài cửa, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt tè ra giường.
Tôi nhìn thấy tên biến thái trèo lên giường Nghiêm Cầm hai ngày trước xuất hiện ở cửa, mặc bộ quần áo màu đỏ tươi, theo sau là bốn người giấy thấp bé, mỗi góc một người đang nâng chiếc kiệu cũng bằng giấy!
Con ma biến thái từ từ bay vào ký túc xá cuốn theo cơn gió lạnh lẽo, người giấy phía sau cũng loạng choạng bước vào.
Lúc đang bối rối tôi đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ lạ trong không khí.
“Vợ à, chồng đến cưới vợ đây.”
Vừa dứt lời, tôi cảm thấy cơn ớn lạnh ngày càng tăng, con ma biến thái ấy vậy mà lại dẫn theo người giấy đi về phía bên tôi!
Tôi nhanh chóng quấn kín chăn bông và nhắm chặt mắt lại.
Bố tôi nói với tôi rằng, miễn là tôi không nhìn ma quỷ thì nó sẽ không thể làm tổn thương tôi.
Thành thật mà nói, mặc dù từ nhỏ tôi đã nghe rất nhiều giai thoại từ bố nhưng đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần với những thứ này như vậy.
Tôi chỉ cảm thấy luồng khí lạnh càng ngày càng gần mình, cuối cùng dừng lại trên đỉnh đầu. Không khí lạnh theo lỗ chân lông truyền thẳng ra toàn thân, cả người tôi như bị đông đá, không thể động đậy.
Tôi nghiến răng để ngăn bản thân mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói lạnh lùng truyền vào tai tôi.
“Vợ ơi, nhìn anh nè, anh là chồng em đây.”
Mí mắt tôi cứ giằng co, có cảm giác như chúng sắp nằm ngoài tầm kiểm soát và mở ra đến nơi.
Ngay lúc tôi vừa định nhấc mí mắt lên thì giọng nói đó lại vang lên.
“Hả? Mùi không đúng, tìm nhầm rồi.”
Ngay khi giọng nói vừa phát ra, tôi liền cảm thấy cơ thể nhẹ hẳn ra, đôi mắt bị khống chế trong nháy mắt đã được giải phóng, tôi vội vàng nhắm chặt mắt lại.
Cái lạnh dần dần rời bỏ tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cả phòng ký túc xá chỉ có hai người chúng tôi. Nếu không phải tôi thì còn có thể là ai?
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng hét phát ra từ phía giường Nghiêm Cầm.
“Không, đừng đến đây! Anh là bạn trai cũ của Hàn Tùng Tuyết. Anh đi tìm cô ấy đi chứ anh tìm tôi làm gì?”
Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên.
“Em là vợ anh, anh không tìm em thì tìm ai? Em xem, anh còn mang theo sính lễ nữa.”
Ngay sau đó, một mùi hôi thối bốc lên từ trong không khí.
“A! Cóc! Cứu với!”
Cùng với tiếng hét chói tai của Nghiêm Cầm, tôi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ mãnh liệt, đầu choáng váng rồi chìm vào giấc ngủ.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
6
Ngày hôm sau là cuối tuần, khi tôi mở mắt ra đã là giữa trưa.
Nhưng Nghiêm Cầm vẫn chưa rời giường.
Mãi đến chạng vạng thì Nghiêm Cầm mới mệt mỏi ngồi dậy khỏi giường, cả khuôn mặt trắng bệch vô hồn, giống như một xác sống.
Nghiêm Cầm oán hận trừng mắt nhìn tôi. Bộ dạng hiện tại của cô ấy không khác gì một ma nữ.
“Hàn Tùng Tuyết, rốt cuộc cô đã làm gì?”
Tôi nhàn nhã ăn cơm hộp: “Ý cậu là gì vậy? Nghiêm Cầm à, sao dạo này tớ không hiểu nổi lời cậu nói vậy?”
Nghiêm Cầm khó nhọc bò ra khỏi giường, đi tới trước mặt tôi sau đó hất tung hộp đồ ăn: “Giả nai cái con mẹ cô, Hàn Tùng Tuyết, tối qua tôi tổ chức Minh hôn cho cô nhưng sao con ma chết tiệt đó lại đến tìm tôi chứ!”
Tôi không muốn tranh cãi với cô ấy, nhưng cô ấy đã hất mất hộp đồ ăn của tôi thì ai nhịn cho nổi?
Tôi đập bàn một cái: “Nghiêm Cầm, là tôi nên hỏi cô mới đúng? Tôi có lòng đi cùng cô đến bệnh viện nhưng cô lại muốn mua mạng của tôi, cô có thấy xấu hổ không hả? Cũng chẳng phải bà đây làm cho cô mang thai, cô mua mạng của tôi làm gì? Có bản lĩnh thì đi mua mạng tên bạn trai bé nhỏ kia của cô ấy. Nếu cô không dám đi tìm hắn thì tôi cũng chỉ có thể tìm một con ma biến thái cho cô chơi thôi.”
Nghiêm Cầm tức giận đến toàn thân run rẩy chỉ vào tôi nhưng rất lâu vẫn không nói nên lời: “Cô, cô!”
Tôi nắm lấy ngón tay cô ấy nói: “Đừng dùng ngón tay bẩn thỉu của cô chỉ vào tôi. Người chết vốn không có dương thọ, cô mua mạng của người chết thì thọ mệnh của người mua không những không tăng mà còn giảm bớt. Nhưng không phải là không tốt, cô tặng dương thọ cho lão quỷ biến thái ấy giúp hắn giảm bớt hình phạt, nên không phải mỗi ngày lão đều đến chiều chuộng cô đấy à? Nghiêm Cầm, cô phải cảm ơn tôi mới đúng, tôi tích đức âm giúp cô mà.”
Nghiêm Cầm cố gắng thoát khỏi tay tôi, nhưng lúc này cô ấy quá yếu, chút sức lực cũng không có, không những thoát không được mà còn tự làm mình đau đến nỗi phải hét lên.
“Hàn Tùng Tuyết! Cô buông tôi ra!”
Tôi bẻ các ngón tay cô ấy thật mạnh, cô ấy đau đớn ngã lăn xuống đất.
“Đau, đau quá! Hàn Tùng Tuyết, đồ khốn kiếp nhà cô! Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là tôi đã làm Minh hôn cho cô, vì sao tên biến thái kia lại tìm đến tôi!”
Tôi cười khẩy buông ngón tay Nghiêm Cầm, sau đó lấy chiếc áo khoác cô ấy mặc tối hôm đó trong tủ rồi ném vào người cô ấy.
“Nghiêm Cầm ơi Nghiêm Cầm, cô cũng biết chọn thật đấy, chiếc áo này là quà sinh nhật tôi tặng cho cô, sinh nhật vui vẻ nha.”
Nghiêm Cầm trợn tròn mắt: “Cô nói gì thế? Quà cho tôi à?”
Tôi cong môi nói: “Ừ, hôm đó cô không nhìn thấy sao? Trong áo còn có một tấm thiệp chúc mừng.”
Vừa nói tôi vừa lấy từ trong túi ra một tấm thiệp có dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật bạn cùng lớp Nghiêm Cầm”, chú thích là ngày sinh bát tự của Nghiêm Cầm.
Nghiêm Cầm khó tin nhìn tôi: “Cô, làm sao cô biết ngày sinh bát tự của tôi?”
Tôi khẽ mỉm cười: “Trên bao lì xì của cô có viết mà, phía dưới góc phải dùng bút đỏ viết, cô quên rồi sao?”
Lúc này Nghiêm Cầm mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn tôi nói: “Hàn Tùng Tuyết, cô đã lên kế hoạch này từ lâu rồi phải không? Trong tủ của cô chỉ có cái áo này thôi, là cô cố ý hại tôi!”
Tôi cười lạnh: “Chị gái ơi, chị hãy xem lại là ai đang hãm hại ai.”
Tôi dừng lại rồi nói tiếp: “Chính cô là người muốn tôi Minh hôn với con ma biến thái đó, nhưng cô lại vô tình lấy đi cái áo tôi tặng cho cô. Đây là gọi là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, liên quan quái gì đến tôi?”
Nghiêm Cầm hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Đó không phải là bạn trai cũ của cô sao? Tôi đã giúp cô nối duyên ma, có gì là sai!”
Tôi cười lớn: “Bạn trai cũ à? Thôi đi, tôi độc thân, đào đâu ra bạn trai cũ vậy? Cô nghĩ rằng tôi sẽ yêu ông già đó ư? Đấy chỉ là một con ma biến thái mà tôi tìm đại ở nghĩa trang thôi.”
Khóe miệng Nghiêm Cầm giật giật, ngồi phịch xuống đất hồi lâu không nói nên lời.
Ta cười lạnh một tiếng: “Cô rảnh rỗi ngồi mổ xẻ chuyện của tôi chi bằng quan tâm việc mình trước thì hơn. Ma biến thái còn kèm thêm mạt vận, chậc chậc, Nghiêm Cầm ơi Nghiêm Cầm, sau này phải chịu khổ rồi.”
Lời này của tôi là để nhắc nhở Nghiêm Cầm. Nghiêm Cầm trừng mắt liếc tôi một cái rồi khó khăn đứng dậy sau đó quăng xuống một câu: “Cô chờ đấy cho tôi!”
Nói xong liền quay người rời khỏi ký túc xá.
Đêm đó Nghiêm Cầm không về ký túc xá.
Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện cho bố và kể cho ông nghe chuyện xảy ra trong vài ngày qua. Bố bảo tôi đốt mấy lá bùa ông cho để xua đuổi tà ma.
Tuy những thứ ô uế không tác động trực tiếp đến tôi những vẫn sẽ ảnh hưởng phần nào đến sức khoẻ.
Tôi đốt bùa theo lời dặn của bố, nhưng không ngờ vừa đốt xong thì cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, Nghiêm Cầm cùng giáo viên hướng dẫn bước vào.