Đổi Mệnh Cẩm Lý
Chương 4
10
Sự thay đổi đột ngột ngay này khiến Nghiêm Cầm bối rối.
Giáo viên cũng choáng váng theo.
Chỉ thấy ông Nghiêm, bố của Nghiêm Cầm bước nhanh đến bên bố tôi và đưa tay ra với nụ cười trên môi: “Ồ, đại sư Hàn, không ngờ lúc gặp lại ngài thì lại thế này. Con gái tôi không hiểu chuyện, lại còn nói năng lộn xộn đụng chạm vào ngài, xin ngài đừng trách nó nha.”
Bố tôi vui vẻ nắm tay ông Nghiêm: “Anh Nghiêm, anh khách khí vậy làm gì. Thì ra người náo loạn nãy giờ là con gái ông à? Đều là người một nhà mà ầm ĩ như vậy cũng hơi khó coi. Có chuyện gì chúng ta cứ âm thầm giải quyết là được, đừng làm phiền đến giáo viên nữa được không?”
Nghe bố tôi nói, ông Nghiêm liền gật đầu đồng ý rồi quay sang giáo viên: “Thầy Trần à, hôm nay tất cả là lỗi của Nghiêm Cầm. Thầy hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu có thì chúng tôi sẽ bàn bạc riêng.”
Sau đó vỗ nhẹ vai Nghiêm Cầm: “Nghiêm Cầm, mau xin lỗi bác Hàn đi.”
Nghiêm Cầm rơi nước mắt và nhìn cha cô ấy với vẻ khó tin.
Ông Nghiêm thấy cô ấy bất động, lại vỗ thêm lần nữa: “Bố nói con không nghe à? Nhanh lên, xin lỗi bác Hàn đi!”
Nghiêm Cầm nuốt khan, nghiến răng nghiến lợi nói với bố tôi: “Bác Hàn, con xin lỗi.”
Bố tôi vẫn vui vẻ nhìn cô ấy: “Ôi! Anh Nghiêm, anh đang làm gì vậy? Nguyên nhân chính là giữa hai đứa trẻ có hiểu lầm. Tại sao lại xin lỗi tôi? Không cần thiết đâu.”
Ông Nghiêm sửng sốt một lúc sau đó lại vỗ nhẹ vào vai Nghiêm Cầm: “À! Đúng vậy, nhanh chóng xin lỗi bạn cùng lớp con đi.”
Nghiêm Cầm nghiến chặt quai hàm, nhịn thật lâu mới nặn ra được một câu từ trong kẽ răng: “Thật xin lỗi.”
Tôi trợn mắt nhìn cô ấy: “Tôi không chịu nổi lời xin lỗi của cô. Không phải cô nói sẽ gọi cảnh sát đến bắt tôi sao? Cô còn nói sẽ không bỏ qua cho tôi ra nếu tôi không dập đầu quỳ lạy cô.”
Ông Nghiêm lại sửng sốt, sắc mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói với Nghiêm Cầm: “Quỳ xuống và nhận lỗi với bạn cùng lớp!”
Nghe ông Nghiêm nói xong, bố tôi vội vàng ngăn ông ta lại: “Được rồi, được rồi anh Nghiêm, anh đang làm gì vậy? Chúng ta đều là người một nhà, tại sao lại phải như vậy? Giữa con cái có hiểu lầm thì cứ nói rõ ra là được, sau này vẫn còn là bạn chung lớp, đúng không?”
Ông Nghiêm trừng mắt nhìn Nghiêm Cầm: “Sao còn không nhanh cảm ơn bác Hàn đi!”
Nghiên Cầm cúi đầu, lí nhí trong miệng: “Cảm ơn bác Hàn.”
Nghe xong câu này, cuối cùng ông Nghiêm cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang nói với bố tôi: “Đại sư Hàn à, trưa nay tôi đã đặt một phòng riêng ở Vân Lâu, ngài có muốn cùng ăn một bữa không? Chuyện này là do chúng tôi sai trước, tôi muốn xin lỗi ngài và con gái ngài.”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
11
Sau khi ăn tối với ông Nghiêm thì tôi cũng đã hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra gần đây công ty của ông Nghiêm gặp phải một số chuyện không sạch sẽ, bố tôi là một thầy phong thủy có tiếng trong ngành và là khách của nhiều ông chủ lớn, trải qua nhiều người giới thiệu thì ông Nghiêm mới biết đến bố tôi và đang định nhờ bố giúp giải quyết vấn đề mà công ty của ông ta gặp phải.
Mà người Nghiêm Cầm tìm đến để làm lễ Minh hôn là học trò của bố tôi. Anh ấy tình cờ biết được Nghiêm Cầm là bạn cùng lớp ở chung ký túc xác với tôi nên mới nhắn tin nhắc nhở. Vì vậy tôi mới tương kế tựu kế làm Minh hôn cho Nghiêm Cầm.
Sau khi Nghiêm Cầm làm Minh hôn thì đã nhờ bố cô ấy giúp đỡ, bố cô ấy lại nhờ bố tôi, lúc ấy mới giải quyết được.
Tuy nhiên, Nghiêm Cầm không biết rằng chính bố tôi đã giúp đỡ nên vênh váo tự đắc mà muốn chỉnh chết bố tôi.
Nghiêm Cầm vừa phá thai xong lại bị một lão ma biến thái mượn thọ, đã vậy còn kết Minh hôn nên khí sắc quanh người cực kỳ kém, mỗi ngày đều uể oải thiếu sức sống.
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, tôi đang học trong thư viện thì bất ngờ nhận được một tin nhắn.
Là học trò bố tôi gửi đến.
Đọc xong nội dung tin nhắn, tôi lập tức cười lớn.
Thật bất ngờ, tôi không ngờ rằng cuối cùng cũng đến lượt mình trở thành quý tộc.
Tôi vội gọi điện cho bố.
Buổi tối khi tôi trở về ký túc xá, Nghiêm Cầm nở một nụ cười hiếm thấy, cầm cốc trà sữa đến trước mặt tôi.
“Hàn Tùng Tuyết, chuyện trước đây là do tớ sai, tớ cũng chịu nhiều đau khổ rồi nên cậu tha thứ cho tớ đi.”
Tôi nhìn cô ấy rồi mỉm cười: “Nghiêm Cầm à, cậu nói được như vậy khiến tớ rất vui. Bố cậu và bố tớ vốn là bạn bè, chúng ta cũng ở chung ký túc xá nên đâu ai muốn căng thẳng như vậy đâu.”
Nói xong tôi chủ động cầm trà sữa mà cô ấy đưa cho rồi uống một ngụm.
“Sao trà sữa này hơi đắng vậy?”
Trên mặt Nghiêm Cầm hiện lên vẻ mất tự nhiên: “Ồ, trước đó cậu nói muốn giảm cân nên tớ chỉ gọi 50% đường.”
Tôi mỉm cười gật đầu, sau đó nói với cô ấy: “Này, Nghiêm Cầm, nếu được thì cậu đến chỗ bố tớ xem bói đi. Tớ thấy gần đây cậu luôn xui xẻo, có phải là do mệnh cậu không tốt không? Tìm bố tớ để giúp cậu sửa mệnh, bố cậu và bố tớ quen nhau như vậy nên ông ấy sẽ không lấy tiền đâu.”
Ánh mắt Nghiêm Cầm nhìn tôi có chút lảng tránh: “À, cái này ấy hả, thôi quên đi, tớ sẽ tự tìm hiểu. Tùng Tuyết à, cậu uống hết trà sữa đi, tôi xếp hàng lâu lắm mới mua được đấy.”
“Ok.”
Tôi tu trà sữa ừng ực trước mặt Nghiêm Cầm, uống đến cạn đáy.
Nhìn thấy trà sữa đã uống xong, nụ cười trên mặt Nghiêm Cầm càng đậm hơn.
Đêm đó, tôi đang ngủ ngon lành thì chợt ngửi thấy mùi khét.
Tôi nheo mắt nhìn thì thấy Nghiêm Cầm đang quỳ ở giữa ký túc xá, hai tay chắp lại lẩm bẩm điều gì đó trên mặt đất.
Tôi hơi cong môi sau đó quay người lại và ngủ tiếp.
Không ngờ sáng hôm sau, tôi cảm thấy yếu đến mức không thể ra khỏi giường.
12
Tôi yếu ớt nói với Nghiêm Cầm: “Cầm Cầm nè, tớ khó chịu quá, có lẽ là bệnh rồi. Tiết hôm nay tớ không đi đâu, nếu thầy giáo điểm danh thì cậu điểm danh giúp tớ nhé.”
Nghiêm Cầm đã không còn vẻ suy sụp trước đây, mặt mày xán lạn bước đến trước mặt tôi rồi cười hì hì: “Được rồi, đừng lo lắng, cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt đấy.”
Nhìn thấy Nghiêm Cầm tràn đầy sinh lực bước ra khỏi ký túc xá, tôi nhanh chóng đứng dậy lấy lá bùa mà bố đưa cho tôi ra, đốt thành tro rồi rắc vào cốc nước, ngẩng đầu lên uống cạn.
Một mùi hôi thối lan xuống cổ họng và chạy vào bụng, tôi cảm thấy như có một tấm sắt cào ngang qua cổ họng mình.
Nhưng trong chốc lát, cảm giác suy yếu kia lập tức biến mất không còn dấu vết, tôi cảm thấy mình như được sống lại.
Tôi cầm sách giáo khoa lên và đi vào lớp sau đó ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Giáo viên không gọi tên ai cả, thấy lớp sắp kết thúc, Nghiêm Cầm đột nhiên giơ tay: “Thầy ơi, Hàn Tùng Tuyết hình như không có ở đây, sao thầy không thử điểm danh xem sao?”
Giáo viên nghi ngờ nhìn cô ấy một cái, nhưng vừa chuẩn bị điểm danh thì tôi đứng phắt dậy: “Thầy ơi, em đây.”
Nhìn thấy tôi hưng phấn vẫy tay chào thầy, Nghiêm Cầm sốc tới mức suýt rớt hàm.
Giáo viên hung tợn trừng mắt nhìn Nghiêm Cầm, khắc sâu tên cô ấy rồi rời khỏi lớp.
Buổi tối lúc tôi trở về, Nghiêm Cầm khó tin nhìn tôi và nói: “Sao cậu lại đến lớp?”
Tôi trợn mắt nhìn cô: “Sao tớ lại không được đến lớp? Cậu nói sẽ điểm danh giúp tớ nhưng lại đâm sau lưng tớ. Nghiêm Cầm ơi là Nghiêm Cầm, cậu thật rẻ tiền.”
“Cậu!”
Nghiêm Cầm hung hăng trừng mắt nhìn tôi, ôm hành lý nói: “Tôi không về ký túc xá nữa.” Dứt lời liền rời khỏi ký túc xá.
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, ban đầu tôi cảm thấy mình chưa chuẩn bị đầy đủ và vẫn còn lo lắng.
Nhưng không ngờ nội dung bài thi lại toàn là nội dung tôi ôn tập. Tôi vui vẻ ra mặt, lập tức múa bút xoẹt xoẹt đã làm xong bài.
Tôi lén nhìn Nghiêm Cầm, chỉ thấy mặt cô ấy đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, ngơ ngác nhìn xung quanh không biết phải làm sao.
Kỳ thi kéo dài hai ngày kết thúc, tôi tràn đầy tự tin, xem ra lần này có thể đứng đầu, nói không chừng còn có thể nhận được học bổng.
Rất nhanh đã có kết quả, quả nhiên không ngoài dự đoán, tôi đứng nhất lớp còn Nghiêm Cầm lại trượt thêm hai môn nữa.
Tuy nhiên, tin dữ chưa dừng lại ở đó. Khi tôi đang thu dọn đồ đạc ở ký túc xá để về nhà thì Nghiêm Cầm đột nhiên dùng vẻ mặt như đưa đám xông vào trong, trên tay còn cầm điện thoại.
“Bố, sao lại thành như vậy? Không phải thầy Hàn đã giải quyết giúp bố sao? Sao lại…”
Chiếc điện thoại trong tay Nghiêm Cầm rơi xuống đất, cô ấy ngã gục xuống đất.
Tôi huýt sáo, phớt lờ Nghiêm Cầm đang ngã xuống đất và trả lời cuộc điện thoại của bố tôi.
“Ui bố, gì ạ? Công ty bố đầu tư đã cổ phiếu hóa rồi à? Chúc mừng giám đốc Hàn nha, vậy không phải con sẽ trở thành phú nhị đại sao? Quả nhiên, không đòi hỏi bố thì không được, về nhà bố mua cho con một chiếc xe thể thao nha, ha ha ha.”
Tôi còn chưa cúp máy thì Nghiêm Cầm đã xô tôi xuống đất.
“Hàn Tùng Tuyết! Tại sao! Tại sao bố tôi lại phá sản, còn bố cô lại trở thành ông chủ lớn! Tại sao vậy?”
Tôi nhìn vẻ mặt dữ tợn của Nghiêm Cầm, rồi khinh thường cười khẩy, dùng chút lực hất cô ta ngã lăn ra đất.
“Tại sao ư? Tôi phải hỏi cô mới đúng, hôm đó cô làm gì với tôi không phải cô là người rõ nhất sao?”
Nghiêm Cầm mở to mắt nhìn tôi: “Tôi, tôi đã làm gì?”
Tôi cười khẩy: “Cô đổi mệnh với tôi, cô quên rồi à?”
Nghiêm Cầm khó tin nhìn tôi: “Làm sao cô biết?”
Tôi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô ấy, buồn cười nói: “Bố tôi là thầy phong thủy. Tôi uống một ngụm trà sữa mà cô đưa cho thì liền biết, bên trong bỏ thêm tro bùa. Chậc chậc, Nghiêm Cầm này, đổi mệnh ác độc thất đức như vậy mà cô cũng làm được, cô đúng là chẳng ra gì.”
Khóe miệng Nghiêm Cầm giật giật, gầm lên với tôi: “Đúng vậy, chính tôi đổi mệnh với cô đấy, thì sao nào? Vì ai mà gần đây tôi lại xui xẻo như vậy! Vì ai mà tôi bị ma biến thái ám! Vì ai mà tôi gian lận lại bị bắt! Hàn Tùng Tuyết, bố cô dù giỏi giang thì cũng là tên nhà quê, người xui xẻo nên là cô chứ không phải tôi! Là do tôi không chịu nổi cái bộ dạng giả mù sa mưa của cô đấy, tôi muốn đem toàn bộ vận đen đổi sang cho cô, sao nào?”
Tôi cười lớn: “Chị ơi, em cảm ơn chị! Số chị con rệp dù sao cũng do con ma kia ám mà thôi. Chị thật sự không biết sao? Chị chính là người có mệnh Cẩm Lý trăm năm khó gặp! Chị cho rằng vì sao bố chị lại dễ dàng gây dự sự nghiệp thành công như vậy? Vì sao mỗi năm đều nhẹ nhàng thi thôi cũng có thể đứng nhất? Vì sao luôn nhận được học bổng? Bởi vì mệnh chị là mệnh Cẩm Lý đấy!”
Tôi dừng lại rồi sửa giọng: “Nhưng tôi thật sự không ngờ rằng cô sẽ đổi cho tôi mệnh Cẩm Lý này ha ha ha ha! Cô bé à, có lẽ nước của mệnh Cẩm Lý này quá sâu nên cô không kiểm soát được.”
Nghiêm Cầm nghệt ra: “Cô… điều này, sao lại có thể chứ, không thể như vậy?”
Tôi cười lạnh: “Nghiêm Cầm, mặc dù cô có mệnh Cẩm Lý nhưng cô tâm địa bất chính, cho dù có mệnh Cẩm Lý đi nữa thì cô cũng không khống chế được mệnh cách, sớm muộn gì cũng gây phản phệ. Cô đổi mệnh cho tôi có lẽ là điều đúng đắn nhất mà cô từng làm.”
Sau đó tôi cười lớn và ném thẳng đống hành lý trên giường vào thùng rác.
Bố tôi đã trở thành đại gia, vậy tôi cũng nên tiêu xài xa hoa một chút không phải sao? Đổi vài bộ đồ mới cũng được!
Nghĩ tới đây, tôi quay lại nhìn Nghiêm Cầm vẫn đang ngơ ngác trên mặt đất.
“Này, tôi còn có một điều muốn hỏi cô. Làm sao để trở thành một phú nhị đại tốt đây, tôi mới thành quý sờ tộc nên chưa có kinh nghiệm gì, chắc phải xin vài lời khuyên từ quý tộc đời đầu.”
“Nhân tiện tôi cũng có thể dạy cô một số cách để tiết kiệm tiền. Ê, Nghiêm Cầm? Đừng ngất, cô nói chuyện đi? Ê, này!”
-HẾT-