Đổi Một Phu Quân Khác
Chương 3
Cũng được, để Lý Văn Hiên biết, không có hắn, ta còn có thể có rất nhiều nam nhân tốt hơn hắn vô số lần.
Hạ Cảnh Diệu dắt tay ta, từ từ đi đến phòng chứa củi.
Khóe miệng hắn treo nụ cười ấm áp, như đi gặp một kẻ không đáng nhắc đến.
Đối với hắn, ta càng ngày càng hài lòng.
Mới qua một ngày, phòng chứa củi đã loạn hết cả lên.
Trần Tư Thanh tức giận nhìn ta, sát ý trong mắt không ngừng được.
Xem ra ả vẫn chưa biết ngoan ngoãn lại, không cần mạng nữa rồi.
Lý Văn Hiên nhìn chằm chằm bàn tay ta và Hạ Cảnh Diệu nắm chặt lấy nhau.
Mặt hắn đầy vẻ không thể tin được: “Yên Nhi, sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Rõ ràng ta mới là phu quân của nàng.”
“Ta và Trần Tư Thanh chưa vượt ranh giới, ta vẫn còn sạch sẽ, ta có thể không cần danh phận, chỉ cần đi theo bên cạnh nàng là được.”
Bàn tay đang nắm tay ta của Hạ Cảnh Diệu nắm chặt hơn, trong mắt hắn thoáng qua chút chê bai.
Hắn nở nụ cười: “Xin lỗi, Yên Nhi là của ta, chúng ta đã bái đường thành thân rồi, ngươi đã không còn cơ hội. Còn nữa, sau này đừng có gọi linh tinh, Yên Nhi không phải cái tên ngươi có thể gọi đâu.”
Đột nhiên Hạ Cảnh Diệu bật cười, hắn nói: “Còn phải cảm ơn ngươi nữa đó, nếu như ngươi không tự tìm chết, ta cũng không dễ gả cho Yên Nhi đến thế.”
18.
Lý Văn Hiên tức giận đỏ cả mặt, từ từ bò về phía ta.
“Quận chúa, mặt ta còn rất đẹp, nàng đừng bỏ ta được không? Rốt cuộc nàng muốn ta làm gì thì mới có thể cho ta quay về bên cạnh nàng?”
Ta lắc đầu, ngay khi hắn ngoại tình trên tư tưởng thì ta đã không cần hắn nữa rồi.
Rốt cuộc, bàn tay Hạ Cảnh Diệu cũng thả lỏng đi nhiều, hắn dịu dàng nhìn ta.
Ánh mắt đó rất nhu tình.
Ta vô cùng nghi ngờ, hắn đã thích ta từ lâu rồi.
Trần Tư Thanh nhìn Lý Văn Hiên như nhìn kẻ ngu, nếu có thể nói chuyện, chắc chắn ả sẽ chế giễu mấy câu.
Hạ Cảnh Diệu dịu dàng nói: “Nương tử, ta thấy hắn rất tốt, chúng ta về thôi!”
Ta liếc nhìn Lý Văn Hiên ngồi liệt trên giường, mặt đầy chán chường.
Vẫn chưa chết, cũng tính là tốt.
Lý Văn Hiên nhìn ta bằng gương mặt đầy uất ức: “Quận chúa, ta thật sự biết lỗi rồi, nàng tha thứ cho ta đi mà! Không phải có câu “biết sai mà sửa” hay sao? Ta đi theo nàng mười năm, cũng chỉ sai một lần, chẳng lẽ nàng không thể tha thứ cho ta một lần hay sao?”
Ta còn chưa trả lời, Hạ Cảnh Diệu đã kéo tay ta rời đi.
Hắn nhỏ giọng nói bên tai ta: “Lỗi này không thể tha thứ được, ta là nam nhân nên ta biết, hắn căn bản không thật lòng hối cải.”
“Nương tử yên tâm, ta đối với nàng một lòng một dạ, chắc chắn không phạm sai lầm cấp thấp đó đâu.
Ta không khỏi cười thành tiếng.
Nam nhân này rất thú vị.
Dường như hắn thú vị hơn Lý Văn Hiên nhiều.
Quả nhiên linh hồn thú vị khiến người ta vui hơn.
19.
Hạ Cảnh Diệu nói chuyện rất dễ nghe, ít nhất cũng khiến ta rất thoải mái.
Ta bắt đầu cảnh tỉnh bản thân, trước kia ta quá coi trọng gương mặt, thực tế thì nội hàm cũng rất quan trọng.
Sai này ta sẽ phải khảo sát nhiều phương diện.
Giống như tam phụ thân, dáng người của ông ấy rất đẹp, mẫu thân rất thích.
Đoạn đường này, chúng ta nói chuyện trời nam đất bắc, nói cả chuyện khi còn bé, bầu không khí giữa hai chúng ta càng ngày càng hòa hợp.
Uống xong rượu hợp cẩn, ta mơ mơ màng màng động phòng xong.
Ngày hôm sau, ta mỏi eo đau lưng, đi đường khập khiễng. Việc này đáng ghét ghê, không hiểu sao mẫu thân lại thích nữa.
Bữa sáng do Hạ Cảnh Diệu tự nấu, năm vị phụ thân ở bên cạnh đích thân dạy hắn.
Hạ Cảnh Diệu rất ngoan, nấu một bàn đồ ăn đầy màu sắc mùi vị.
Chắc chắn hắn đã từng học.
Mẫu thân rồi bên trên, năm vị phụ thân ở bên cạnh gắp đồ ăn cho bà ấy.
Thực tế thì bình thường họ không như vậy, mọi người đều ngồi cùng nhau hòa hợp ăn cơm.
Ta liếc mẫu thân, đây là đang ra oai phủ đầu với Hạ Cảnh Diệu thôi!
Trên mặt Hạ Cảnh Diệu không có vẻ bất mãn, hắn ngoan ngoãn học năm vị phụ thân gắp đồ ăn.
Đột nhiên ta cảm nhận được niềm hạnh phúc của mẫu thân, cũng cảm nhận được đồ ăn trong miệng đặc biệt thơm ngon!
Tài nấu nướng của Hạ Cảnh Diệu đúng là rất tốt.
Thấy mẫu thân hơi cong khóe miệng lên, ta cũng biết, bà ấy rất hài lòng.
Nếu là Lý Văn Hiên, biểu hiện của hắn chắc chắn không được tốt như Hạ Cảnh DIệu.
20.
Khi dâng trà, Hạ Cảnh Diệu quỳ thẳng người, cả năm vị phụ thân đều cho một xấp ngân phiếu thật dày.
Mỗi người đều nói một đoạn thật dài, hàm ý dạy hắn làm người và làm việc.
Hạ Cảnh Diệu nghiêm túc lắng nghe, còn thường mỉm cười với ta.
Lần dâng trà này thật không dễ dàng.
Toàn thân ta đau nhức, quỳ đến mức khó chịu, ta nháy mắt với mấy vị phụ thân.
Không bao lâu sau, bọn họ thả cho chúng ta đi.
Mẫu thân còn sai người đưa tới rất nhiều đồ bổ nữa.
Ma ma nói cho ta một vài kĩ xảo.
Ta nghe mà đỏ mặt.
Mẫu thân đang chê cơ thể ta yếu đuối đây mà.
Mấy ngày sau đó, ta và Hạ Cảnh Diệu sống với nhau rất hài hòa, nếu không gặp Trần Tư Mẫn, suýt chút nữa ta đã quên luôn hai người ở phòng chứa củi rồi.
Tốc độ của hoàng đế cữu cữu chậm quá, sao còn chưa tra ra vấn đề nữa thế.
“Quận chúa, ta tới đón xá muội, nó đã bị trừng phạt rồi, người có thể thả nó ra chưa?”
Hắn mơ đẹp quá.
Trần Tư Mẫn học chẳng đến đâu, mưu mẹo lại thật nhiều.
Hắn biết sức mình đến đâu, thành trạng nguyên cũng là nhờ tiền cả.
Nhà hắn ba đời làm thương nhân, đúng là kiếm được rất nhiều tiền. Bọn họ không có chỗ dựa vững mạnh nên muốn đầu cơ trục lợi.
Ta là người chỉ nhìn mặt nổi tiếng khắp kinh thành, mẫu thân và hoàng đế cữu cữu lại cưng chiều ta, chỉ cần hắn thành thân với ta, chắc chắn ta có thể giúp hắn.
Hắn cho rằng Trần Tư Thanh và Lý Văn Hiên ở bên nhau, hắn đi cứu nguy thì ta sẽ chọn hắn.
Nghĩ dễ quá!
Dù có mất mặt, ta cũng sẽ không tìm hắn.
Bây giờ hắn nghĩ gì, ta hiểu rất rõ.
21.
Ta lắc đầu: “Gì mà có thả hay không chứ, ả muốn một đời một kiếp một đôi với Lý Văn Hiên, ngươi không thể quấy rầy bọn họ được.
Trần Tư Mẫn tối mặt lại, Hạ Cảnh Diệu lập tức đứng chắn trước mặt ta: “Bọn họ sống rất tốt, ngươi không cần quan tâm.”
“Phu nhân của ta đã nhân từ rồi, ngươi đừng có được voi đòi tiên.”
Sắc mặt Trần Tư Mẫn càng khó coi hơn.
Hắn cảm thấy Hạ Cảnh Diệu đã cướp mất chuyện tốt của mình.
“Hạ huynh, ngươi đường đường là nhị công tử của phủ thừa tướng, lại đi ở rể, đúng là mất mặt thư viện của chúng ta.”
Hắn không ăn được nho lại chê nho chua.
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Trần Tư Mẫn, đừng có ép ta đánh ngươi!”
Một tên trạng nguyên thôi, đánh thì đánh.
Cùng lắm là bị phạt cấm túc, không phải ta chưa từng bị phạt.
Hạ Cảnh Diệu nhếch khóe miệng lên, tâm trạng rất tốt.
Hắn khẽ ho, sâu kín nói: “Nghe nói ngươi đến tận nơi tự bán mình, tiếc quá, phu nhân nhà ta coi thường ngươi. Nói thật, ngươi làm như thế, bị coi thường cũng đúng.”
Lời này đã chọc vào tim của Trần Tư Mẫn, sao mà hắn nhịn được chứ? Hắn giơ tay lên muốn tát cho Hạ Cảnh Diệu một cái.
Ta định để thị vệ bên cạnh đánh hắn, nhưng hắn đã bị Hạ Cảnh Diệu đè xuống đất đánh túi bụi.
Hạ Cảnh Diệu cố ý đánh vào mặt hắn, lực rất mạnh, Trần Tư Mẫn bị đánh cho cực kì thê thảm.
“Ngươi là cái thá gì chứ? Thứ như ngươi mà cũng dám nhòm ngó phu nhân của ta.”
“Trần Tư Mẫn, tốt nhất là ngươi rời kinh ngay đi, không thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Hạ Cảnh Diệu nói rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe được.
Ta không nói gì cả, Hạ Cảnh Diệu vô cùng vui vẻ.
Đến khi hắn đánh xong, Trần Tư Mẫn đã nằm trên đất không nhúc nhích rồi.
Hắn sửa lại quần áo, lại nghiêm túc rửa tay, rồi mới dắt ta về nhà.
22.
Ta viết thư cho mẫu thân, bảo bà ấy giục hoàng đế cữu cữu.
Trần gia quá nhiều tiền, những năm gần đây nhiều thiên tai, cữu cữu thiếu rất nhiều tiền, ta biết ông ấy đang chờ cơ hội.
Bọn họ đã đụng đến họng súng rồi.
Ngoan ngoãn làm ăn không được à? Lại cứ muốn đi vào triều đình.
Ta nhỏ giọng sai bảo nha hoàn: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi bữa chỉ cho bọn họ thức ăn đủ cho một người ăn.”
Ai cướp được người đó ăn.
Nếu bọn họ là chân ái, chắc chắn sẽ không chết đói.
Nửa tháng sau, Lý Văn Hiên đã đói thành da bọc xương, giờ hắn đã hận Trần Tư Thanh thấu xương rồi.
Nghe nói, mỗi ngày bọn họ đều đánh nhau.
Nhưng mà Lý Văn Hiên đã gãy hai chân nên luôn ở thế hạ phong.
Đêm khuya, hắn từng bước leo đến bên cạnh Trần Tư Thanh, cầm gậy đánh ả.
Đáng tiếc, sức hắn quá yếu, đánh chưa được mấy cái đã bị Trần Tư Thanh đánh lại.
Lần này, hai bên đều liều mạng.
Đến cuối cùng, thị vệ đi vào ngăn cản.
Ngày hôm sau, ta sai người đưa Trần Tư Thanh về.
Người Trần gia nổi giận, bọn họ muốn giết chết ta và mẫu thân. Bọn họ lấy hơn nửa tài sản đi hối lộ Tam hoàng tử, Trần Tư Mẫn muốn cản cũng không được.
Bọn họ mới bước ra khỏi cửa, nội gián của hoàng đế đã có hành động rồi.
Đến khi hai bên giao dịch thành công thì bị bắt quả tang.
Chẳng trách hoàng đế cữu cữu lại lề mề như thế, hóa ra là có liên quan đến tam hoàng tử.
Lần này cả Trần gia và tam hoàng tử đều tiêu đời rồi.
Rất nhanh, chuyện Trần gia hối lộ tam hoàng tử và quan chấm thi ăn gian và việc họ kết hợp với tam hoàng tử sản xuất súng ống đạn dược bị điều tra ra.
Trần gia bị hoàng đế cữu cữu tịch thu tài sản, nam bị chém đầu ngoài phố, nữ bị đày tới quân doanh ở biên cương.
Ngay cả Trần Tư Thanh nằm liệt trên giường cũng bị đóng gói ném đến biên cương.
Đoạn đường này trời Đông giá rét, cũng không biết ả có còn mạng sống được đến biên cương hay không nữa.
Tam hoàng tử cũng bị biếm thành thứ dân, đuổi khỏi kinh thành.
23.
Ngày Trần gia bị chém đầu, Hạ Cảnh Diệu kéo ta đi hóng chuyện, còn sai người mang Lý Văn Hiên đi xem luôn.
Gương mặt Lý Văn Hiên rất anh tuấn, nhưng đã bị vẻ tang thương che lấp hết.
Ta chê bai nghiêng đầu đi, không còn thích nữa.
Lý Văn Hiên không dám nhìn ta, vội vàng dùng ống tay áo che kín mặt.
Hạ Cảnh Diệu nhếch môi lên, trong mắt là sự hài lòng.
“Nương tử, ngày ngày nuôi hắn cũng không được gì, hay ta đưa hắn về nhé.”
Ta biết về là về đâu.
Lý Văn Hiên vốn là tên ăn mày, quay lại nghề cũ cũng tốt mà.
Bây giờ hắn đã què chân, người thương hại hắn không ít, chắc chắn có thể sống tiếp “rất tốt”.
Ta gật đầu đồng ý.
Hạ Cảnh Diệu vui hơn nhiều, nhỏ giọng nói với ta về kế hoạch đi du ngoạn.
Trần gia có ba mươi tư nam đinh, Trần Tư Mẫn quỳ trên đầu, trong mắt hắn toàn là hối hận.
Hắn kích động nhìn ta: “Quận chúa, cứu mạng! Cầu xin người tha cho ta một mạng, ta bằng lòng làm trâu làm ngựa cho người.”
Sao có thể chứ! Hắn còn muốn giết ta nữa kìa! Ta đâu có phải là thánh mẫu.
Hắn cũng không có tư cách làm trâu làm ngựa cho ta.
Đây là do hắn đáng đời.
Đến giờ, từng cái đầu không cam lòng rơi xuống đất.
Lý Văn Hiên sợ vỡ mật, còn tè ra quần.
Ta ghét bỏ hắn, sai người ném hắn ở ven đường.
“Lý Văn Hiên, làm ăn mày có vui không? Hãy tiếp tục hưởng thụ cuộc sống ăn mày của ngươi đi.”
Hắn khóc lóc, khóc vô cùng đau lòng.
Hắn nói hắn hối hận rồi, cầu xin ta tha thứ.
Đáng tiếc, ta không cho hắn một cơ hội nào cả.
Ta quay đầu lại nhìn Hạ Cảnh Diệu: “Phu quân, chàng phải ngoan ngoãn đó.”
“Yên tâm đi, chắc chắc ta sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp đó đâu.” Nam nhân đối mặt với ta, sự cưng chiều trong mắt đã sắp tràn ra ngoài.
Da đầu ta lập tức tê dại: “Hạ Cảnh Diệu, có phải chàng đã thích ta từ lâu rồi không?”
Những lời này, ta đã muốn hỏi từ lâu rồi.
Mặt Hạ Cảnh Diệu đầy uất ức: “Đúng vậy! Cực kì lâu rồi! Tiếc là trước kia nàng luôn không nhìn thấy ta!”
Nói xong, hắn đổi qua vẻ mặt đắc ý: “May mắn, ta đã là phu quân của nàng rồi.”
(Hoàn Chính Văn)