Đom Đóm Lãnh Đạm - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:01:55
còn như , điều mà nhường nhịn.
chỉ lặng thinh, giả vờ như thấy.
Lâu dần, ánh mắt càng lúc càng khó chịu.
còn quan tâm bà nghĩ gì về nữa.
Không cần tận lực lấy lòng họ, cuộc sống của bao giờ bình yên và thoải mái đến thế.
Một ngày nọ, Tô Dao chịu xe của , ầm lên đòi ba đưa cô học.
Cô nghĩ rằng, với thái độ khó chịu của dành cho trong những ngày qua, chỉ cần ba đưa nữa, cũng nhất định sẽ bỏ mặc, đến lúc đó chỉ thể cuốc bộ đến trường.
trái ngược với dự đoán của cô .
Bà gì, chỉ đen mặt lệnh cho lên xe.
Khoảnh khắc đó, nét đắc ý trong mắt Tô Dao vụt tắt, đó là sự hoảng hốt.
cũng ngạc nhiên kém.
Hôm , đường đến trường, lẽ vì mất tập trung suy nghĩ chuyện gì đó, sơ ý đ.â.m xe phía .
Khi chủ xe đâm—một đàn ông cơ bắp vạm vỡ, trông vẻ dữ dằn—bước xuống xe, thấy bà rõ ràng hoảng sợ.
Mẹ vốn hiếm khi tự lái xe, nay gặp tai nạn, càng xử lý thế nào.
Bà lóng ngóng lấy điện thoại , định gọi cho ba.
mất thêm thời gian vô ích, mở cửa xe bước xuống, bình tĩnh cầm điện thoại, gọi cho bên bảo hiểm, đó tiến lên trao đổi trực tiếp với chủ xe đâm.
Trong suốt quá trình đó, chỉ bên cạnh , mấy gì đó nhưng thôi.
May mắn là hôm nay gặp mấy kẻ chuyên ăn vạ như hồi còn ở quê, chủ xe lý lẽ.
Cuối cùng, vụ va chạm giải quyết thỏa.
Từ ngày hôm , ánh mắt còn là sự khó chịu, mà bắt đầu chút tán thưởng.
Buổi tối, trong bữa cơm, bà chủ động kể chuyện cho ba .
Nghe xong, ba hết lời khen ngợi, bảo xử lý chuyện bình tĩnh và chín chắn.
Họ tiếc lời tán dương , còn gắp thức ăn bát , tiện thể hỏi han tình hình học tập.
hề hứng thú đáp .
gạt hết mấy món ăn mà họ gắp cho sang một bên, vì đây đều là những món Tô Dao thích, bản thì lặng lẽ ăn hết phần cơm của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dom-dom-lanh-dam/chuong-6.html.]
Rồi ánh mắt khó coi của cả ba họ, bình thản đặt bát xuống, dậy, lên phòng ôn bài.
sự xa cách của khiến họ chùn bước.
Ngược , họ càng quan tâm đến hơn.
Sau khi phát hiện một điểm ở , họ như thể mở một chiếc hộp Pandora, giấu nổi sự hiếu kỳ và tò mò dành cho .
Trước đây, họ từng nghĩ khô khan, nhạt nhẽo, dành thời gian ở bên .
càng quan sát , họ càng nhận nhiều điểm .
học giỏi, chí tiến thủ, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, trong tập thể luôn danh tiếng .
ưa sạch sẽ, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng sáng sủa, nấu ăn ngon, thậm chí còn đan lát và trồng cây.
Những kỹ năng , học khi sống ở quê với bà nội, chỉ để giúp bà một cuộc sống hơn.
trong mắt ba bây giờ, chúng trở thành sự mới mẻ và thú vị.
Dần dần, trong mắt họ, cái gọi là “khô khan” biến thành “trầm ”, “nhạt nhẽo” biến thành “hiểu chuyện”.
Họ quan sát lúc nơi.
Giống như lúc , đang chằm chằm cuốn album cũ kỹ tay , bất giác thốt lên đầy ngạc nhiên.
Trong quyển album , cẩn thận lưu giữ từng khoảnh khắc của họ mặt báo khi họ còn là phóng viên.
Từng bức ảnh chụp những thời khắc quan trọng của họ, tỉ mỉ cắt riêng , trân trọng đặt trong những lớp bọc nhựa ngả vàng.
Khi báo giấy dần suy tàn theo thời gian, nhiều bức ảnh ngay cả khi họ trở về nước cũng chắc tìm .
giờ đây, chúng vẫn còn nguyên vẹn, thiếu một tấm nào, gìn giữ cẩn thận trong cuốn album .
“Tiểu Huỳnh… tất cả những thứ , đều là con đặc biệt sưu tầm cho ba ?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Giọng nghẹn ngào, trông bà vẻ cảm động, vươn tay định ôm lòng.
nghiêng tránh .
Có lẽ bà ngờ sẽ phản ứng như , bà ngượng ngập tại chỗ, đưa tay lau giọt nước mắt mặt.
Ngay đó, ánh mắt bà bỗng sáng lên, như thể thấu tất cả.
Bà chắc chắn rằng những gì chỉ là cách mà một đứa trẻ thiếu thốn tình thương cố gắng thu hút sự chú ý của ba mà thôi.
Thế nên, bà lập tức hớn hở chạy tìm ba, háo hức chia sẻ về “tấm lòng” mà bà vô tình phát hiện .
bà hề rằng—
Quyển album , vốn định mang vứt bỏ.