Đom Đóm Lãnh Đạm - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:01:58
Như thể sợ thấy câu trả lời, bà đợi mở miệng, vội vã nâng cao giọng:
“Mẹ con vẫn còn giận, cảm thấy ba bỏ mặc con suốt bao năm qua… ba sai ! Chúng vẫn đang cố gắng đổi!”
“Dù là Tô Dao con, cả hai đều là con gái của ba mà! Tại thể chung sống hòa thuận với …?”
“Không thể.”
dứt khoát đáp, từng chữ như d.a.o cắt.
“Chính ba dung túng cho lòng tham của Tô Dao. Chính ba mới là những phân biệt rõ ràng giữa hai đứa con.”
“Có những bậc phụ như ba đây, chúng con vĩnh viễn thể chung sống hòa thuận.”
Sắc mặt lập tức tái nhợt.
Đây là đầu tiên, bà những lời thẳng thắn và sắc bén như .
Bà mấp máy môi, như gì đó, nhưng cho bà cơ hội.
ngắt lời bà, bình thản :
“Nếu thể lựa chọn, con con gái của ba nữa.”
“Ba cứ sống như , chỉ một Tô Dao là con gái là đủ .”
Nói xong, chờ bà phản ứng, xoay rời .
Lần , bước nhẹ nhàng và thanh thản.
Tình yêu mà khao khát suốt mười bảy năm trời, từng biến thành xiềng xích, giam cầm và trói buộc trong nỗi cô đơn cùng cực.
hôm nay, thoát khỏi nó.
“Từ nay về , hãy yêu thương chính .”
tự nhủ trong lòng.
sẽ sống thật rực rỡ, mang theo cả những kỳ vọng mà bà nội đặt .
Việc chuyển ký túc xá diễn vô cùng suôn sẻ.
chỉ cần với giáo viên rằng tập trung ôn tập tại trường.
Là một trong ít học sinh khả năng thi Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, nhà trường vô cùng sẵn lòng tạo điều kiện cho .
Thậm chí, giáo viên chủ nhiệm của còn hận thể nhường cả phòng giáo viên của cho .
Không còn về nhà chịu đựng sự giày vò của ba và Tô Dao, hiệu suất học tập của tăng lên đáng kể.
tâm ý đắm trong biển tri thức, càng gần đến kỳ thi, càng cảm thấy đầy tự tin và vững vàng.
Ngược , Tô Dao như .
Kể từ khi dọn khỏi nhà, cô hề vui vẻ trở .
Trái , cô càng trở nên u ám hơn.
Một ngày nọ, giờ học, cô chặn ký túc xá.
Khi , hốc mắt cô đỏ hoe.
“Chị thắng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dom-dom-lanh-dam/chuong-8.html.]
Cô , giọng nghẹn ngào.
“Bây giờ, ba ngày nào cũng nhắc đến chị, còn trách điều, ép chị bỏ .”
“Chị thấy đắc ý ?”
Nói đến đây, giọng cô càng thêm run rẩy:
“Diệp Huỳnh, dựa mà chị thể thế?”
“Năm đó, cùng ba chịu khổ ở nước ngoài là .”
“Dù chị là con ruột, chị cũng tư cách cướp tình yêu của họ!”
“ nhớ là, khi nhận nuôi cô, họ chỉ ở nước ngoài thêm hai tháng thôi.”
cô , lạnh nhạt cắt ngang.
“Hơn nữa, chiến khu mà cô ở khi đó ở hậu phương, an , cái gọi là đe dọa đến tính mạng như cô vẫn kể.”
Thấy cô sững , tiếp tục :
“Cô chỉ nhớ đến nỗi sợ hãi mà từng trải qua. thấy rằng, để cô thể lớn lên khỏe mạnh, họ từ bỏ cả công việc phóng viên mà họ trân trọng nhất.”
“Cô chỉ nghĩ cho bản , chẳng bao giờ để tâm đến cảm xúc sự hy sinh của khác.”
“Từ điểm mà , cô và họ quả thật hợp —một gia đình trời sinh.”
“Chị cái gì?!”
Nghe , Tô Dao đột nhiên hét lên, giọng tràn đầy phẫn nộ và oán hận.
“Mẹ mất sớm, ba thì bỏ mặc cho họ hàng chạy chiến khu!”
“Bao năm qua, sống nhờ nhà khác, chịu đủ ánh mắt khinh rẻ!”
“Khó khăn lắm mới một gia đình thực sự, ba yêu thương … chị xuất hiện, chị hủy hoại tất cả!”
Tô Dao trông vô cùng suy sụp, tại chỗ gào .
Còn , chỉ bình thản cô , rằng nếu cứ tiếp tục buông thả như , hủy hoại tương lai của chính chỉ thể là cô mà thôi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
cô lọt tai, vẫn đỏ cả mắt, nghẹn ngào :
“Ngay cả nhà cũng sắp mất , còn cần gì tương lai nữa?”
Nghe , đáp , chỉ tránh sang một bên, chuẩn bước ký túc xá.
khi , cô bất ngờ nắm lấy vạt áo , giọng nghẹn ngào, cầu xin :
“Xem như xin chị, Diệp Huỳnh…”
“Chị đừng về nữa, ?”
“Bây giờ trong lòng họ chỉ chị thôi. Mỗi ngày ở nhà, chỉ cần thấy thứ gì liên quan đến chị, họ .”
“ thừa nhận bằng chị. thật sự sợ… Xin chị đừng về nữa…”
cúi xuống cô , cô ôm đầu quỳ mặt đất, cầu xin với dáng vẻ hèn mọn và bất lực.
còn nhận cô nữa.
Cô gái tự tin, rạng rỡ đầu tiên gặp ?