Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 25: Bắt gặp - Bùi Thiệu, ngươi đang ở đâu?

Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:55:45

Lúc khôi phục tri giác, đầu Lâm Chiêu Chiêu đau nhức từng cơn, sự tình khi hôn mê hiện lên rõ ràng, nàng bản gặp họa. Không rõ Vương thị giở trò gì, nhưng tuyệt chuyện lành.

Trong khí thoang thoảng mùi bùn đất và cỏ xanh, nàng cố gắng mở mắt, phóng tầm mắt quan sát bốn phía.

Nơi là một gian nhà tranh, bàn ghế xiêu vẹo, thiếu góc mẻ cạnh, khắp nơi đơn sơ đến cực điểm. Một góc phòng đặt chiếc rìu hoen gỉ cùng mấy món nông cụ vương vãi. Lâm Chiêu Chiêu cúi đầu, cổ tay trói chặt bởi dây thừng thô ráp, nàng giật thử mấy cái, thể thoát, đành buông tay, phí sức giãy giụa nữa.

Ngay lúc , ngoài phòng vang lên tiếng bước chân. Nàng đầu cửa, một nữ nhân cao gầy chặn một nửa ánh sáng ngoài hiên. Nàng thoáng nàng một cái, dường như chỉ để xác nhận nàng tỉnh, đó lặng lẽ rời .

Chẳng bao lâu , một nam nhân mặc áo vải thô ngắn bước . Trên đầu gã buộc khăn vuông, vóc rắn rỏi, mặt mũi trung hậu, thoạt giống như dân phu sinh sống nơi sơn dã. Gã tự xưng là Phương Dương, về phần thật , Lâm Chiêu Chiêu cũng chẳng cần đoán.

Lâm Chiêu Chiêu tựa vách, thần sắc thản nhiên, cất giọng bình tĩnh:

"Ngươi trói , là gì?"

Phương Dương :

"Lâm phu nhân quả là nữ trung hào kiệt, rơi cảnh thế mà vẫn điềm tĩnh như thường."

Nàng nhận , nhưng gã dường như quen thuộc nàng. Nhớ vụ đào phạm Quách Khiếu Vũ, kẻ vốn cũng chủ ý lấy mạng nàng, nàng lập tức đoán : những kẻ , hoặc là thuộc phe phế thái tử, hoặc dính líu đến vụ mưu nghịch của Đông cung.

Lòng định đoán, nàng thong thả :

"Ngươi g.i.ế.c , là vì vẫn còn giá trị."

Phương Dương gật đầu:

"Phu nhân quả nhiên thông minh, thì chúng cần vòng vo nữa."

Gã vung tay, cô gái lúc nãy lập tức bưng một chiếc hộp gỗ tiến . Trong hộp lót một tấm vải thô, phía chi chít chữ lạ mắt, bên còn in dấu vân tay đỏ tươi.

Lâm Chiêu Chiêu liếc qua, chỉ từ hình dạng chữ đoán : đây là văn tự Nam Chiếu.

Biết nàng tinh thông ngôn ngữ Nam Chiếu, e chỉ những từng dự yến tiệc Thượng Nguyên ngày đó – bọn quan viên, hoàng quốc thích. Mà kẻ thể tránh tai mắt của Bùi Thiệu bố trí, thế lực hẳn nhỏ.

Trong đầu nàng thoáng qua từng gương mặt, song sắc mặt vẫn đổi, điềm nhiên như .

Phương Dương :

"Lâm phu nhân, tiểu nhân vốn ăn buôn bán, kẻ giỡn trò, đưa một bản thư mật bằng chữ Nam Chiếu. Bức thư liên quan đến tính mạng tiểu nhân, đành phiền phu nhân phiên dịch một phen."

Lời thì khiêm nhường, nhưng trong mắt rõ ràng chút tín nhiệm. Gã chỉ xé một góc tấm vải, đặt mặt nàng.

Lâm Chiêu Chiêu chăm chú một hồi, khẽ nhíu mày:

"Ngươi , văn tự Nam Chiếu chia Đông văn và Tây văn ?"

Phương Dương ngẩn . Lâm Chiêu Chiêu tiếp lời, giọng thản nhiên:

"Nam Chiếu một dãy núi ngăn cách, giao thông thông suốt, cho nên ngôn ngữ cũng phân hóa thành hai vùng khác biệt.

Năm năm , Nam Chiếu vương từng hạ lệnh nối giao thương hai bên, hai loại văn tự mới bắt đầu dần ghép ."

Phương Dương chau mày:

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

"Ta là kẻ thô lỗ, mong phu nhân cứ thẳng."

Nếu gã thực sự là kẻ quê mùa, đến đây hẳn nhảy dựng mắng chửi, mà còn bày bộ dạng điềm tĩnh – rõ ràng đang cố tỏ nho nhã, giả vờ gì chứ?

Lâm Chiêu Chiêu tiếp:

"Ta học tiếng Đông nhiều hơn, còn tiếng Tây thì thạo."

Nét của Phương Dương thoáng thu , trong mắt lộ vẻ vui, thậm chí sát ý mơ hồ hiện lên.

Lâm Chiêu Chiêu đổi tư thế , giọng vẫn nhàn nhã:

" ghi chép về tiếng Tây ở phủ, nếu thể sai đến nhà ở ngõ Vĩnh An lấy về, thể giúp các ngươi phiên dịch."

Phương Dương liền lớn:

"Vậy thì quá. Xin hỏi địa chỉ cụ thể?"

Lâm Chiêu Chiêu điềm tĩnh báo tên ngõ.

Trong phủ nàng quả thật sách vở chép tay về tiếng Nam Chiếu, và Nam Chiếu cũng thực sự phân cách bởi sơn mạch. Duy chỉ điều, chuyện phân chia Đông – Tây văn là nàng bịa .

Nàng cược Phương Dương rõ chân tướng, và quả nhiên thắng.

việc chúng hao tâm tổn trí đem nàng đến tận đây, trực tiếp g.i.ế.c diệt khẩu, thể thấy, bản thư mật mang ngôn ngữ cực kỳ hiếm gặp, cả kinh thành cũng ai tinh thông như nàng. Bọn chúng nhất định cần nàng giải mã.

Chỉ là, nếu nàng kéo dài thời gian, chờ đợi phía Bùi Thiệu tới cứu, e rằng cái kết duy nhất chính là mất mạng.

Nàng chết.

Ít nhất, bây giờ.

Lâm Chiêu Chiêu mím chặt môi, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Ước chừng qua hai canh giờ, giờ Dậu, ngày xuân còn chậm tối, trời vẫn sầm xuống hẳn. Phương Dương mang đến một xấp sách ngôn ngữ Nam Chiếu, mở mặt nàng.

Nàng âm thầm tính toán. Từ kinh thành đến vùng ven thành tra xét điền thổ, mất độ một canh giờ. Vậy thể suy , hiện tại nàng vẫn đang ở vùng ngoại thành, đưa xa. Nếu đúng, thì Bùi Thiệu hẳn phát giác nàng mất tích, thành chắc chắn đang lục soát. Đó là tin .

song song đó, cũng một tin – một khi nàng phiên dịch xong, giá trị của nàng còn, bọn chúng sẽ g.i.ế.c diệt khẩu cao chạy xa bay.

Nàng còn nhiều thời gian kéo dài. Giả vờ , sẽ khiến bọn chúng nghi ngờ. Mà thành thật phiên dịch, chính là đường chết.

Nghĩ đến đó, cổ họng khô rát, nàng l.i.ế.m môi, khẽ cất tiếng:

"Phiền ngươi cho một chén nước ?"

Phương Dương khoanh chân đối diện, vẫn nhúc nhích.

Lâm Chiêu Chiêu tiếp lời:

"Miệng khô lưỡi đắng, thể tập trung tinh thần."

Ý tứ rõ: nếu nước, nàng sẽ chậm trễ phiên dịch.

Phương Dương đáp: “Phu nhân thông thạo tiếng Nam Chiếu, thể chuyên tâm ?”

Ngoài miệng tuy , nhưng gã vẫn bước , gọi mang nước . Sau đó, vì để nàng tiện cầm bút, dây thừng trói tay Lâm Chiêu Chiêu cũng cởi bỏ. Ngay khoảnh khắc đó, nàng âm thầm cân nhắc cách thực lực giữa và Phương Dương.

Không , mạo hiểm quá. Dù thể đánh úp Phương Dương phát hiện, bên ngoài vẫn còn một nữ nhân canh chừng.

Lâm Chiêu Chiêu buông bỏ ý định manh động, đưa tay xoa cổ tay, ngoài miệng lẩm bẩm than đau, lặng lẽ xuống, mở bản “khế ước” trải bàn, nghiêng đầu, cụp mắt kỹ.

Phương Dương một bên, ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động của nàng, dường như dò xét thần sắc.

Mà Lâm Chiêu Chiêu ngoài khẽ cau mày, chỉ nhẹ gật đầu, dáng vẻ như hiểu rõ nội dung, chỉ từ mặt chữ mà suy luận. Nàng rút một bản sách Nam Chiếu, chậm rãi tra chữ, tìm nghĩa.

Thấy nàng quả thật hiểu ngay, ánh mắt Phương Dương liền rời ngoài, thấy tiếng chén bát va chạm leng keng, hẳn là nữ nhân đang nấu cơm. Gã , vài câu với nữ nhân , loáng thoáng : “Soi gương gì, thì , cũng chỗ .”

Lâm Chiêu Chiêu khẽ thở dài một .

Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, lưng áo cũng dính dấp!

Tờ “khế ước” , thực chất là một bản tấu thư mật, trong đó Dương Tiêu thuật bằng văn phong cá nhân chuyện phế thái tử Lục Thịnh từng thông đồng cùng Trấn Nam Vương!

Nội dung rõ, hai ước định: nếu kinh thành thất thủ, Trấn Nam Vương sẽ giúp Lục Thịnh đối phó bốn vị vương gia còn – thậm chí dẹp luôn ba khác, để độc chiếm ngôi vị. Nếu nhờ Bùi Thiệu trấn thủ kinh thành, quân Tây Bắc tiếp viện kịp thời, thì đại cục triều đình sớm đổi .

Về Trấn Nam Vương, nàng từng khi còn ở Tây Bắc – thủ đoạn cao minh, khi ban tước vị giữ Nam cảnh thái bình hơn mười năm. vị vương gia đóng binh ở Nam cảnh quanh năm, từng triệu kinh.

Thì Dương Tiêu bề ngoài là của Thái tử, thực chất là quân cờ do Trấn Nam Vương an bài. Vì sợ diệt khẩu khi lợi dụng xong, mới sai dùng tiếng Nam Chiếu tấu thư, bằng chứng ràng buộc lẫn .

Nàng bừng tỉnh. Khó trách Dương Tiêu giam trong cung – thì bảo vệ như một nhân chứng sống. Khó trách Bá phủ phóng hỏa – thể kẻ nào đó đoạt thư , hoặc tiêu hủy nó. Khó trách nàng cuốn – chỉ vì nàng thể hiểu những thư tịch Nam Chiếu hiếm hoi.

Tất cả manh mối, trong phút chốc liền xâu chuỗi thành hình.

Lục Thịnh tự vẫn, thế lực của phế thái tử chẳng còn. Vậy nếu là Trấn Nam Vương, hẳn gã lo sợ vạch mặt, nên hủy diệt thư tín. nếu quả là của Trấn Nam Vương, bắt nàng – ở Nam cảnh tiếng Nam Chiếu nhiều vô kể, cần gì lôi một quả phụ ở kinh thành như nàng đến dịch văn?

Không đúng.

Vậy thì, bắt nàng rốt cuộc là ai?

Liên quan đến ngai vàng, chỉ thể là mấy vị vương gia: Triệu Vương, An Vương, Thuận Vương hoặc Tấn Vương. nàng đầu mối gì cả. Dù từng để tâm quan sát mặt họ, nhưng chỉ mặt mà đoán ai là ai, thì chi bằng nàng tướng còn hơn.

Thôi .

Nàng vội lau mồ hôi ở góc váy, ngóng động tĩnh bên ngoài, chắc chắn ai , liền nhanh chóng len đống nông cụ mục nát, may , tìm một mảnh sắt nhỏ.

Giấu mảnh sắt tay áo, nàng chỉnh sắc mặt, trở về ghế, giả vờ nghiên cứu văn tự, chép vài từ Nam Chiếu, lựa vài câu trọng yếu trong khế ước để bản dịch.

Khi Phương Dương , liền thấy nàng nhíu mày khổ sở.

Lâm Chiêu Chiêu : “Tránh một chút, ngươi đang che ánh sáng .”

Phương Dương tay vẫn đặt gần d.a.o găm bên hông, nàng – gương mặt trắng nõn, dáng yểu điệu, phần nuông chiều. Trong lòng gã nở nụ châm chọc: nữ nhân mà, tóc dài kiến thức ngắn, tưởng đây thật sự chỉ là một khế ước.

Tuy từng ý với nàng, nhưng đại cục là hết – xong chuyện, gã đương nhiên sẽ công thành danh toại. Chỉ tiếc, đến , kẻ đáng c.h.ế.t vẫn chết.

Chẳng mấy chốc, nữ nhân mang cháo . Lâm Chiêu Chiêu ngẩng lên, nhận nàng chính là “Vương thị” mặt nát.

Không đúng – nàng Vương thị.

Chắc chắn nàng cố ý hủy dung để giấu phận. Nhìn bước chân nhẹ nhàng, rõ ràng giả què, chỉ để tránh phát hiện. Vương thị thật, chỉ e lành ít dữ nhiều.

Lâm Chiêu Chiêu cũng Phật sống từ bi, nghĩ đến đây, nàng bộ chán ghét, miễn cưỡng húp cháo.

Trời dần tối, Phương Dương cho đốt đèn, nàng cũng giả vờ bực bội: “Ta phiên dịch xong sớm thì còn trở về sớm, ngươi thắp đèn thì ?”

Phương Dương lạnh, chẳng buồn đáp lời. Gã canh ngoài cửa, bên trong rơm rạ trải đất, hai nữ nhân ngủ cùng .

Lâm Chiêu Chiêu nghiêng, xoay sang hỏi: “Tên cô là gì?”

Người đáp. Trời tối đen như mực, chẳng thấy rõ thần thái. Một lát , Lâm Chiêu Chiêu : “Thật , nếu tranh thủ thời gian, khuôn mặt cô vẫn còn thể chữa trị.”

im lặng, nàng vẫn tiếp lời: “Ta một phương thuốc, thị nữ nhà từng bỏng, dùng thuốc chừng nửa năm là vết sẹo gần như biến mất. Dù khôi phục, cũng hơn là mang bộ mặt đầy sẹo cả đời.”

Giọng nàng nhẹ nhàng: “Ta ý gì khác. Đều là nữ nhân, nỡ cô như . Sau còn ngoài, mang theo sẹo mãi thế ư? Còn đời dị nghị.”

Nàng cảm nhận – nữ nhân hủy dung, tự nguyện. Xem lúc Tiêu thị nhắc đến, nàng mới chịu rời .

Người vẫn đáp. Lâm Chiêu Chiêu ý, thêm.

Qua hồi lâu, dường như tưởng Lâm Chiêu Chiêu ngủ, nữ nhân nhẹ nhàng hít thở, mũi khẽ sụt sịt.

Lâm Chiêu Chiêu trong lòng càng thêm nắm chắc.

Sáng hôm , trời mới hửng sáng, nàng gọi dậy. Phương Dương vẻ dò đường. Bữa sớm vẫn do nữ nhân . Thấy nàng bổ củi, tay chân nhanh nhẹn, rõ ràng là luyện qua.

Công phu mèo ba chân của Lâm Chiêu Chiêu, thể đối đầu trực diện.

Lúc dùng bữa, nàng giả vờ ăn ngon, chọn lựa mãi, cuối cùng chép miệng : “Thời tiết , nấm mọc ít. Chi bằng hái ít nấm tươi, nấu canh cũng hợp.”

Nữ nhân chẳng gì, nhưng với tính tình nàng hôm qua vốn nhiều yêu sách, việc đột ngột.

Lâm Chiêu Chiêu đặt bát xuống, chậm rãi : “Nếu nhớ lầm, gần đây thể tìm loại thảo dược …”

Giọng nhẹ nhàng, cài móc trong từng câu.

“Trị sẹo cần sớm – để lâu sẽ khó. Hơn nữa Phương Dương xem cũng chẳng quan tâm gì mấy.”

“À đúng.” Nàng : “Mặt thương của , dĩ nhiên là sốt ruột. Không nhân lúc vắng mặt mà tìm thuốc, đợi về thì còn cơ hội.”

Cánh tay nữ nhân thoáng dừng , ánh mắt tối .

Một lát , nàng khàn giọng hỏi: “Phương thuốc gì?”

Lâm Chiêu Chiêu mỉm : “Ta thể giúp cô tìm.”

Nữ nhân đáp: “Ngươi chỉ cần vẽ hình dược thảo.”

Cẩn thận thật.

Lâm Chiêu Chiêu nhíu mày, gật đầu: “Được thôi.”

Nàng vẽ khá, đặt bút liền phác họa rõ ràng cây, rễ lá, còn thêm chú thích chi tiết. Nữ nhân càng càng tin.

Sau cùng, cất tranh , ngoài một lát mang một chén nước: “Uống.”

Lâm Chiêu Chiêu bĩu môi, nhưng vẫn uống, ánh mắt của đối phương.

Nữ nhân bắt đầu phán đoán – Lâm Chiêu Chiêu chỉ là tiểu mưu, cách nghĩ vụng về, hành động lộ liễu. Nói hái nấm, nhắc thảo dược, rõ ràng ý đồ khiến dẫn theo nàng, để tìm cơ hội đào tẩu. Chỉ là biểu hiện quá lộ, chẳng qua cũng là nữ tử khuê các thôi.

lời nàng sai – chẳng lẽ cả đời mang khuôn mặt tàn tạ?

Nghĩ , nữ nhân quyết định ngoài tìm dược, nhưng vẫn cẩn thận chu – cho thuốc mê nước, trói tay chân Lâm Chiêu Chiêu , khóa kỹ cửa.

Khi cửa khóa, Lâm Chiêu Chiêu lập tức mở mắt.

Nàng nghiến răng, chống tường lên, lảo đảo bước tới bàn, dùng mép bàn mạnh ép bụng

Hai hôm nay, nàng ăn uống chẳng là bao, dày vốn yếu càng thêm khó chịu, chỉ cần kích thích một chút là lập tức buồn nôn. Sáng nay ăn vài muỗng cháo loãng, uống một ngụm nước, đến cuối cùng, tất cả đều phun .

Cảm giác như mật đắng cũng trào ngược, mãi đến khi còn gì để nôn nữa nàng mới dừng . Sau đó, từ trong tay áo, nàng lặng lẽ lấy miếng sắt giấu kỹ.

Trái tim trong n.g.ự.c đập như nhảy vọt ngoài. Có cơ hội hôm nay, nàng cảm tạ Phương Dương cùng ả nữ nhân coi thường . nàng cũng chỉ một cơ hội , một khi phát hiện, ắt c.h.ế.t nghi ngờ gì.

Giọt mồ hôi lăn qua mi mắt, rơi xuống cằm, nhỏ một tiếng xuống mặt đất. khoảnh khắc , dây trói nơi cổ tay cuối cùng cũng mài đứt.

Ngay đó, Lâm Chiêu Chiêu tháo nốt dây chân, cầm lấy phần nước hôm qua còn sót, súc miệng, rửa tay, tiện tay lau mặt cho tỉnh táo.

Ra khỏi nơi ư? Cánh cửa chắc, nhưng giữa các tấm ván gỗ vẫn kẽ hở. Với sức của nàng, đá mạnh chắc phá .

Không đúng, . Một linh cảm đột ngột dâng lên, khiến nàng rùng . Có gì đó cản trở nàng .

Ánh mắt nàng đảo một vòng trong phòng, cuối cùng dừng ở cửa sổ cao .

Cửa sổ cách mặt đất hơn một trượng, với bình thường mà , thật khó leo lên. Có lẽ vì mà nữ nhân chẳng buồn phòng .

Lâm Chiêu Chiêu từ nhỏ trèo cây tìm tổ chim, độ cao , nàng vẫn khống chế .

Nàng lật chiếc ghế dựa bàn đạp, lùi mấy bước, lấy đà xông tới, giẫm chân lên tường, mượn lực mà trèo lên bệ cửa sổ.

Ngay lúc , qua khe cửa, nàng tiếng bước chân mơ hồ — là nữ nhân !

Có lẽ đối phương vẫn yên tâm, trông chừng nàng.

Tim đập như sấm, trong trạng thái khẩn trương cực độ, cả Lâm Chiêu Chiêu như linh hoạt hẳn lên. Nàng lập tức nhảy ngoài, rủ hai chân lơ lửng hạ thật khẽ.

Ngay khoảnh khắc nàng đáp đất, bên cánh cửa vang lên tiếng then cài gạt: "Xoạch" một tiếng, cửa mở.

Lâm Chiêu Chiêu chẳng ngoái đầu, chỉ cúi thấp , nín thở chạy như bay.

"Con tiện phụ !" — tiếng mắng giận dữ vang lên lưng.

Không dám chậm trễ, Lâm Chiêu Chiêu cứ thế nhắm hướng địa hình dốc mà chạy. Sau lưng, tiếng bước chân càng lúc càng gần. lúc đó, chân nàng rơi , thể lăn xuống theo triền dốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-25-bat-gap-bui-thieu-nguoi-dang-o-dau.html.]

Nàng vội vàng ôm đầu, cố bảo vệ bản . May triền dốc đầy cỏ dại mọc cao tới nửa , lùm cây um tùm, độ nghiêng quá lớn. Dù , nàng cũng lăn đến mức đầu óc cuồng.

Mắt thấy đối phương mất dấu, đang lật đám cỏ tìm nàng.

Lâm Chiêu Chiêu bò sát đất, cẩn thận tới mép lùm cây. Nàng mạo hiểm ló đầu kiểm tra, đúng lúc , nữ nhân lưng chỗ khác.

Lâm Chiêu Chiêu lập tức nín thở, nép bụi cây bên cạnh.

Không rõ chạy bao lâu, nàng thở hổn hển, hoa mắt chóng mặt, cả như rã rời. Thuốc mê tuy nôn phần nào, nhưng dư độc vẫn còn, ảnh hưởng nhỏ.

Nàng tìm nơi nghỉ ngơi.

Vùng núi nhiều hang động, chỗ cỏ cây rậm rạp thường dễ tìm thấy. Nàng cố gắng giữ tỉnh táo, tiếp tục bước thêm vài trăm bước, cuối cùng tìm một hang đá nhỏ hẹp, liền chui .

Lúc đây, nàng mới thấy đau nhức. Đầu gối trầy, m.á.u chảy ít, vạt áo dính sát vết thương, mỗi động đậy là đau buốt.

Tình cảnh quá đỗi thê thảm.

Nàng xé một mảnh áo, tạm thời băng vết thương, dựa vách đá, thu , ôm lấy hai đầu gối. Thân thể ngừng run rẩy.

Khung cảnh , thật giống .

Mười ba tuổi năm , Lâm Thượng cuối cùng cũng phát hiện chuyện giữa nàng và Bùi Thiệu.

Lúc , Lâm Thượng là phó tướng, nhưng vẫn dám tin tai . Từ đầu ông ngăn cản hai , thậm chí từng nhốt nàng trong nhà.

cái tài leo tường của nàng chuyện đùa, thêm Bùi Thiệu thẳng thắn cửa chính như nhà , chẳng thèm giấu giếm. Cho dù Lâm Thượng kính nể tài thao lược của , cũng than một câu: “Da mặt vị , là thành đồng vách sắt đấy!”

Lâm Thượng bất lực, chỉ đành khuyên can nàng. mỗi như thế, hai cha con cãi ầm ĩ.

Lần cuối cùng, ông giận dữ quát:

“Rốt cuộc con nghĩ thế nào? Dù Bùi Thiệu giỏi giang đến , thì cũng con thể mơ tưởng!”

Lâm Chiêu Chiêu mỉm , nhẹ giọng hỏi :

“Cha, cha phận con và khác biệt, con đều hiểu. năm xưa cha và thì ?”

Nàng cố ý giễu cợt:

“Nói cho cùng, cũng mang con bỏ trốn, cha tư cách gì ngăn cản tụi con?”

Lâm Thượng mắt đỏ bừng, giơ tay tát nàng một cái.

Lâm Chiêu Chiêu đưa tay che mặt, rơi lấy một giọt lệ. Từ đó, suốt nửa tháng, nàng chẳng với ông lấy một câu. Nàng nghĩ, cha dám đánh nàng, cho ông tay, đợi ông tự đến xin , chấp nhận chuyện giữa nàng và Bùi Thiệu mới .

Ai ngờ đó đầu tiên — cũng là cuối cùng — ông tay với nàng.

Năm , chiến sự bùng lên, tin báo từ biên cương đưa về: ngoài việc lão Tĩnh Quốc Công hy sinh, còn một cái hà bao thêu tay của nàng, thấm máu, gửi về từ chiến trường.

Người , Lâm Tham tướng vì yểm hộ đại quân lui quân, ngã xuống vách núi, t.h.i t.h.ể tìm .

Nàng chẳng còn cơ hội lành với ông nữa. Ngay cả cuối cùng cũng chẳng thể gặp .

Lúc sắp xếp di vật, nàng tìm những lá thư ông thư tình gửi mẫu , cũng vài dòng vụng về gửi nàng. Trong thư, ông rõ vì nàng ở cạnh Bùi Thiệu.

Ông : [Ta từng nếm trải cái khổ phận, mới kẻ chân đất yêu thiên kim là khổ thế nào. Huống chi con , xứng với thế tử phủ Tĩnh Quốc Công?]

Cuối thư, ngàn lời vạn chữ, gom chỉ một dòng ngắn ngủi:

[Ta mong gì nhiều, chỉ cầu con gái , cả đời sống đơn giản, bình an vui vẻ.]

Ngày ông dòng , chính là ngày hai cha con cãi .

Lâm Chiêu Chiêu quỳ gối nấm mồ quần áo, nước mắt rơi lã chã, như chuỗi hạt ngọc đứt.

Khi , Bùi Thiệu đang trăm công ngàn việc. Tây Bắc tâm phúc, nhanh chóng trở thành chỗ dựa cho quân dân. Bao gánh nặng dồn hết lên vai , trong một đêm, nặng như núi.

Mỗi ngày chỉ ngủ một canh giờ, thời gian ít ỏi đó, thường ôm Lâm Chiêu Chiêu mới thể an giấc.

Hắn vuốt tóc nàng, giọng thì thầm mỏi mệt:

“A Mộ, A Mộ, chuyện sẽ thôi.”

Còn nàng thì xoa huyệt Thái Dương cho , khe khẽ hát khúc ca d.a.o xứ Lương Châu.

Chỉ mong , nhẹ nhõm một chút.

Nàng , nàng thể để Bùi Thiệu nhận nỗi bi ai trong lòng . Chuyện với , cũng chỉ là một thứ gánh nặng. Hắn mỏi mệt đủ .

Năm xưa, Lâm Thượng cũng như thế, chẳng thời gian mà quản nàng. Nàng liền cắt tóc, y phục con trai, học theo dáng vẻ thiếu niên, một tự tiêu khiển, tự tìm niềm vui, chỉ mong khiến bớt lo.

rốt cuộc, nàng vẫn chẳng thể khiến ai bớt lo lắng — chẳng thể khiến Lâm Thượng an tâm, càng thể khiến Bùi Thiệu yên lòng.

Thân phận ư? Thật sự quan trọng đến thế ?

Là một bức tường thể vượt qua.

Lúc theo phu nhân phủ Tĩnh Quốc Công – mẫu của Bùi Thiệu – uống đàm đạo, Lâm Chiêu Chiêu đầu tiên cảm thấy, lo lắng năm xưa của Lâm Thượng chẳng là vô căn cứ.

Phu nhân phủ Tĩnh Quốc Công vẻ ngoài ôn hoà nhã nhặn, còn ban cho nàng một đôi vòng tay, nhắc đến dũng khí của Lâm Thượng, bảo nàng an tâm, rằng phủ Tĩnh Quốc Công từng bạc đãi nhà tướng sĩ tử trận. Bà sẽ giúp nàng gặp gỡ vài vị công tử tài tuấn, để sớm định đoạt chung .

Chỉ là… hề nhắc đến Bùi Thiệu.

Trong lúc trò chuyện, bà nhắc đến một biểu xa, gia cảnh sa sút, chính thê cho một vị thứ tử trong vương phủ. Khi , của thứ tử – vốn là trắc phi – sống c.h.ế.t chịu, nhưng thứ tử vì quá si mê, đến độ tuyệt thực đòi cưới, cuối cùng mới khiến nhượng bộ.

Nếu câu chuyện dừng ở đó, cũng thể xem như một đoạn tình si nơi chốn kinh kỳ.

Thế nhưng, phu nhân nhẹ nhàng nâng chén , nhấp một ngụm, thong dong tiếp:

“Con gái gả cao, hiểu. kẻ xuất khác biệt mà cưới nhà quyền quý, chỉ tổ khiến chồng nàng dâu khó chung sống, trái đạo mai cưới gả, chỉ dựa cái gọi là tình yêu của nam nhân… thì chịu bao lâu chứ? Nam nhân a, cũng chỉ là ham cái mới lạ ban đầu mà thôi.

Mà nhà đẻ biểu , chẳng ai, chỉ một cha già nua yếu ớt. Chờ đến khi nam nhân chán , thì cũng chỉ thể để mặc nàng tự sinh tự diệt mà thôi.”

bên phụ hoạ:

“Phải đó, phận thấp kém vọng tưởng trèo cao, chính là rước họa cả đời.”

Lâm Chiêu Chiêu đó, đôi tay khẽ siết chặt chiếc vòng tay tặng, sắc mặt khi đỏ khi trắng.

Không một ai vì nàng đỡ, những nữ nhân nàng, giống như một kẻ hề nhảy nhót trong trò diễn.

Từ tới nay nàng vẫn sống mạnh mẽ, tự do tự tại, mà hôm , đầu tiên nàng cảm thấy tôn nghiêm của phủ Quốc Công lột sạch, m.á.u chảy đầm đìa, hung hăng giẫm nát chân .

Người duy nhất nàng từng thể nương tựa… còn.

Nàng từng đem tâm sự với Bùi Thiệu. Hôm , nàng kìm , lên tiếng:

“Thân phận của … thật sự thấp kém đến ?”

Bùi Thiệu nàng, như điều gì buồn :

“Trong lòng nàng, cũng là thứ tử của vương phủ ư?”

Lâm Chiêu Chiêu vội :

“Đó là lời của , .”

Bùi Thiệu nhẹ , lắc đầu:

“Vì nàng để ý lời bà đến ? Ta bận tâm.”

Lâm Chiêu Chiêu cảm thấy, hiểu sự khó xử của nàng. Không nhịn mà cãi :

“Chuyện tương lai, ai sẽ thế nào?”

Vậy là, hai cãi .

Vài ngày , tin truyền về từ chiến địa: Bùi Thiệu trúng tên ở vai, trọng thương trở về.

Nghe tin , cả Lâm Chiêu Chiêu như rơi hầm băng. Từ đầu đến chân đều lạnh toát. Nếu mũi tên trúng vai mà xuyên qua tim … nàng ?

Không . Nàng thể tiếp tục như nữa.

Nàng siết chặt ngón tay, hoảng hốt tột độ. Nàng sợ yêu nàng… sẽ rời xa nàng.

Nàng nhớ đến từng gặp, nhớ đến Lâm Thượng, nhớ đến quá khứ. Là nàng đủ hiểu chuyện. Là nàng sai . Tất cả đều là của nàng.

Nên khi gặp Bùi Thiệu, thấy băng trắng vai , nàng bật , nhỏ giọng xin .

Bùi Thiệu đang đau đầu vì dỗ nàng, tính nàng bướng bỉnh, thấy nàng yếu mềm hiếm , liền giả vờ đùa:

“Là do nàng cãi với , mới phân tâm chiến trường mà thương. Chiêu Chiêu, đừng cãi với nữa, ?”

Nếu khi Lâm Thượng còn sống, chắc chắn mắng cho Bùi Thiệu một trận: “Đao kiếm mắt, còn dám đổ tại khác!”

Rõ ràng là chụp mũ nàng!

Thế nhưng, Bùi Thiệu tưởng nàng hiểu chỉ chơi. Hắn , nàng im lặng.

Nàng hoảng sợ đến mất ngủ hai, ba đêm liền.

Cuối cùng cũng hiểu: nàng thể khiến thêm phiền muộn.

Nàng hơn nữa… mới xứng đáng với .

Vậy nên, nàng quyết định: tự xoay sở.

Lâm Thượng từng mua ít ruộng đất, phần lớn trong kinh thành, do một trong tộc quản lý. Theo di ngôn để , tất cả đều thuộc về nàng. Nàng lấy . Sau nếu thật sự gả phủ Quốc Công, cũng thể tay trắng.

Năm mười ba tuổi, nàng một một trở về kinh thành, mà khi Bùi Thiệu còn đang trấn thủ Tây Bắc.

Khi phát hiện biểu thúc ngầm nuốt trọn gia sản, nàng lên tiếng, âm thầm nhẫn nhịn suốt một năm. Đợi thời cơ chín muồi, mới đoạt thứ vốn thuộc về .

Ngay lúc , Bùi Thiệu giành thắng lợi lớn, xoay chuyển cục diện. Lão phu nhân và phu nhân phủ Quốc Công cũng trở về kinh, mang linh vị lão Quốc Công theo cùng.

Nàng và Bùi Thiệu vẫn thường thư từ qua . Trong thư, sợ nàng nghĩ nhiều, liền thuyết phục mẫu và tổ mẫu, hôn sự của , sẽ tự chủ.

Hắn : [Chờ hồi kinh, sẽ cưới nàng.]

Lâm Chiêu Chiêu khi , tin tưởng rằng, chuyện đang dần chuyển biến theo hướng .

Đến khi nhận thiệp mời từ phủ Quốc Công, nàng mừng rỡ khôn xiết, ngỡ rằng Bùi Thiệu thật sự .

Quy Nhạn cũng vui nàng. Dù cửa hàng do biểu thúc từng quản lỗ khá nhiều, nàng vẫn dốc tiền , cùng Quy Nhạn chọn mua một mảnh gấm đỏ thêu hoa mẫu đơn rực rỡ.

Nàng nghĩ: ăn mặc xinh một chút, thì giữa đám tiểu thư khuê các cũng thua kém gì.

… bộ y phục , về cũng như chính nàng: rách nát, bụi bặm, thê lương tơi tả.

Giờ khắc , Lâm Chiêu Chiêu ôm lấy hai vai, răng khẽ va , trong hang động chật hẹp, hồi ức như kéo nàng về năm năm .

Ký ức ngày phủ Quốc Công mơ hồ, chỉ nhớ, tiểu thư kinh thành ai nấy đều cao quý hơn . Ánh mắt họ nàng tuy ôn hòa, nhưng khi xoay lưng, lén lau tay như chạm thứ dơ bẩn.

Đối với Lâm Chiêu Chiêu năm , là một thứ sỉ nhục g.i.ế.c dao.

Rời phủ Quốc Công lâu, nàng bắt cóc.

Biểu thúc oán hận nàng đoạt ruộng đất cửa hàng, liền liều. Ông trói nàng, nhét một vại nước. Vại lớn là thế, nhưng để chứa một , vẫn là quá nhỏ.

Cũng như hang động hôm nay.

Trên vại đè một tảng đá nặng. Nàng chút khí lực cũng vô dụng. Miệng nhét đầy vải bông, chẳng thể kêu cứu, chẳng thể ngoài ai .

Không thời gian trôi bao lâu, nàng mơ mơ hồ hồ, như tỉnh như mê. Ngoại trừ thở gấp gáp, nàng còn cảm giác gì khác.

Như thể, nàng vứt bỏ khỏi thế giới, nhét vại nước, để tự sinh tự diệt.

Chật hẹp, tối tăm, nhúc nhích nổi, thậm chí chẳng thể hít thở.

Từng dòng mồ hôi lạnh rịn , lượt thấm ướt xiêm y.

Người … Ai đó… Cứu với…

Lâm Chiêu Chiêu dùng sức móc lòng bàn tay, móng tay yếu, nàng bấm rách, m.á.u theo kẽ ngón rịn , từng giọt chảy xuống. Chỉ cảm thấy đau, nàng mới thấy còn sống.

"Bùi Thiệu... đang ở ? Ta... đang ở đây?"

Nàng phân rõ, đây là trong hang trong nước, chỉ thấy đầu óc choáng váng, bụng quặn đau, cổ họng nghẹn như sắp tắt thở.

Bỗng bên ngoài tiếng chân . Lâm Chiêu Chiêu giật . Việc qua năm năm, nhưng hiện giờ, hiểm nguy vẫn còn dứt.

Nàng cắn mạnh đầu lưỡi, vị tanh lan nơi miệng, cơn đau giúp hồn phách nàng chậm rãi với xác. Nàng lau mồ hôi trán, kịp thở, liền bên ngoài giọng Phương Dương nạt nộ:

“Giao cho ngươi chuyện nhỏ như cũng xong!”

Nữ nhân đáp nhỏ: “Ta ngờ cô ...”

“Chát!” Một tiếng vang lên, là Phương Dương đánh nàng một bạt tai.

“Hai chia tìm! Cô nhất định vẫn còn quanh đây. Tìm thì giết. Qua tới Nam Chiếu , chúng tự tìm thông dịch.”

Nói dứt câu, bên ngoài còn tiếng động. Một lát , Lâm Chiêu Chiêu thở nhẹ thì tiếng chân vang lên, rõ ràng, vững chắc, bước càng lúc càng gấp, càng lúc càng gần, gần như đạp thẳng tim nàng.

Một bước, hai bước, ba bước...

Nàng dựa lưng vách hang, hai vai trượt dần xuống, mắt khép hờ. Trong khoảnh khắc, nàng mở mắt, xé một góc áo trắng, cắn nát đầu ngón tay, run rẩy lên mảnh vải hai chữ: Bùi Thiệu.

Chỉ gặp cuối. Không để cuối cùng giữa hai là giận dỗi, kịp lời hòa thuận.

Nỗi đau , nàng thấu hiểu.

Đến giờ khắc nàng mới rõ, vốn kẻ vô tâm vô niệm. Nàng quá nhiều điều , những lời . Nếu thể ...

đời .

Không kịp , thì mang theo xuống mộ. Chỉ là... lẽ, đến mồ yên cũng mà chôn.

Nàng và Lâm Thượng, thật là cha con một dòng máu.

Khóe môi Lâm Chiêu Chiêu nhếch nhẹ.

Đột nhiên, "xoạt" một tiếng, bụi cỏ che miệng hang kéo tung . Ánh sáng như lưỡi d.a.o c.h.é.m thẳng nơi tối tăm. Lâm Chiêu Chiêu ngước mắt lên, thở nghẹn, con ngươi co rút .

Người cõng ánh sáng mà tới. Cả hình như khắc trong nắng mai, hiện rõ ràng.

Là Bùi Thiệu.

Trong mắt là mỏi mệt, là căng thẳng, là thở phào. Hắn cúi , một tay kéo nàng khỏi hang lạnh.

Bàn tay vẫn như xưa – khô ráo, ấm áp, vững vàng.

Đó là một chỗ để dựa.

Ánh sáng ngoài hang chói lòa. Hốc mắt Lâm Chiêu Chiêu cay xè.

Sợ hãi, bàng hoàng, tiếc nuối, may mắn...

Chỉ mới một cái chớp mắt, mà tưởng như dài cả một đời .

Loading...