Đồng Hành Cùng Các Vì Sao
Chương 3
08
Tình yêu chốn văn phòng của tôi và Phó Cẩn Hành là bí mật yêu đương.
Hôm đó tôi pha cà phê trong phòng trà.
Đồng nghiệp Trình Tuyết đi tới: “Nhan Trần, có phải cô và Phó tổng có mập mờ không?”
Tôi ra vẻ bình tĩnh: “Sao cô lại như thế?”
Cô ấy nhỏ giọng nói: “Buổi sáng họp, Phó tổng lén nhìn lén cô nhiều lần, thích một người ánh mắt không giấu được.”
Tôi giả ngu: “Vậy sao?”
Trình Tuyết đẩy khuỷu tay tôi, bắt đầu nhiều chuyện: “Thành thật mà nói, có phải hai người đang yêu đương không?”
“Khụ khụ…” Tôi ho khan ra tiếng, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Trình Tuyết liếc thấy bóng dáng Phó Cẩn Hành đi tới phòng trà, cô ấy trừng mắt nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Tôi đi làm việc trước.”
Trình Tuyết và Phó Cẩn Hành đi qua nhau, hắn đi vào phòng trà tới gần tôi.
“Ngày mai cuối tuần, có nơi nào muốn đi không?”
Gần đây mỗi cuối tuần chúng tôi đều chán ngấy, không phải ở nhà hắn thì cũng là ở nhà tôi.
Mẹ tôi phàn nàn vài lần, nói cuối tuần tôi về nhà ngày càng ít đi.
Cho nên tôi hứa với mẹ ngày mai nhất định sẽ về nhà ăn cơm.
“Ngày mai em phải về nhà ba mẹ ăn cơm, anh cứ làm việc của anh đi.”
“Mang anh đi cùng không?”
Tôi khéo léo cự tuyệt: “Ba mẹ em tư tưởng tương đối bảo thủ, nếu để cho bọn họ biết em đổi bạn trai nhanh như vậy, sợ bọn họ nhất thời khó có thể tiếp nhận, chờ qua một thời gian ngắn đi.”
“A.” Phó Cẩn Hành nắm tay tôi, hạ giọng, mập mờ nói, ” Vậy đêm nay, anh có thể đến nhà em không?”
Tôi liếc thấy bóng đèn chiếu ra ngoài phòng trà, vội vàng ho khan thành tiếng: “Khụ khụ, bây giờ là giờ làm việc, tan tầm rồi nói.”
Phó Cẩn Hành quay đầu, liếc mắt nhìn ngoài cửa.
Đồng nghiệp trốn ở ngoài cửa nghe lén lập tức tản ra, khóe môi Phó Cẩn Hành khẽ nhếch: “Cô Nhan, lát nữa đến văn phòng tôi một chuyến.”
Tôi trừng hắn, miệng lại cung kính đáp: “Vâng, Phó tổng.”
Chớp mắt đã đến thứ bảy, tôi về nhà ba mẹ ăn cơm.
Không nghĩ tới lúc vào nhà, lại thấy Phó Cẩn Hành ngồi ở sô pha nhà tôi, cùng cha tôi trò chuyện thật vui.
Mẹ tôi ở lối vào nói với tôi: “Trần Trần, ông chủ của con đến thăm, mẹ giữ cậu ấy ở lại ăn trưa.”
Tối hôm qua hắn ngủ ở nhà tôi, sáng nay sau khi thức dậy, hắn hỏi có muốn đưa hắn đi hay không, tôi từ chối.
Không nghĩ tới hắn lại tự mình tới.
Vào nhà chào hỏi, tôi vào bếp giúp mẹ.
Tôi hạ giọng hỏi: “Mẹ, ông chủ của con không nói gì với ba mẹ chứ?”
Mẹ tôi rất vui mừng, nhưng có chút tiếc nuối: “Ông chủ của con cũng không tồi, tuổi trẻ tài cao, so với Cố Tri Thần tốt hơn nhiều, nhưng cậu ấy đã có bạn gái rồi.”
Nghe giọng nói của mẹ tôi, hẳn là bà còn không biết bạn gái Phó Cẩn Hành chính là tôi.
Phó Cẩn Hành tính toán thật ghê, mượn danh tiếng thăm nhà, đến chào hỏi với ba mẹ tôi.
09
Ba tháng sau.
Cựu sinh viên đại học tổ chức một buổi họp mặt.
Vốn tôi không muốn tham gia, bạn đại học kiêm bạn thân Nguyễn Dữu khuyên can mãi muốn tôi đi cùng cô ấy.
Lúc chúng tôi đi vào phòng, bạn học đại học Trương Như đang kéo Hạ Đường nói chuyện phiếm: “Đường Đường, em và Cố Tri Thần chụp ảnh cưới thật đẹp, chị và chồng chị đang chuẩn bị chụp lại ảnh cưới, em có thể cho chị xin địa chỉ không?”
“Được.” Hạ Đường mỉm cười đồng ý, đưa wechat của cửa hàng chụp ảnh cưới cho Trương Như.
Trương Như cảm khái: “Trước kia khi học đại học, Cố Tri Thần và Nhan Trần được công nhận là một đôi, em và Tạ Gia Diễn là một đôi, không ngờ mới vài năm, em và Cố Tri Thần lại ở bên nhau.”
Hạ Đường cúi đầu, vuốt tóc, giải thích: “Aiya, kỳ thật em và anh Thần chỉ là bạn bè bình thường, ngày anh ấy chụp ảnh cưới với chị Nhan Trần, chị Nhan Trần bỏ đi, em cũng là tạm thời …”
Nguyễn Dữu nghe không nổi nữa, cô ấy liếc Hạ Đường một cái: “Cô có thấy mình đê tiện không?”
Hạ Đường nhíu mày: “Chị nói ai đê tiện?”
Nguyễn Dữu oán giận: “Nói cô đấy, vị hôn phu của cô chết rồi, cô không tìm được người đàn ông phải không? Thế nào cũng phải dán lên người đàn ông đã có bạn gái.”
Đang lúc ồn ào, Cố Tri Thần đến.
Hạ Đường lập tức thay đổi khuôn mặt, như chim nhỏ nép vào người trốn sau lưng Cố Tri Thần.
Cô ta túm lấy ống tay áo Cố Tri Thần, cáo trạng trước: “Anh Thần, chị Nhan Trần xúi giục chị Nguyễn Dữu bắt nạt em.”
“Là tôi không ưa cô, đừng đổ tội lung tung.” Nguyễn Dữu xắn tay áo lên muốn đánh nhau với Hạ Đường.
Cố Tri Thần quát lạnh: “Đủ rồi.”
Ánh mắt hắn nhìn về phía tôi, lộ ra vẻ thất vọng, “Nhan Trần, em có chuyện gì thì hướng về phía anh, đừng đi tìm Hạ Đường gây phiền phức.”
Tôi nổi trận lôi đình: “Con mắt nào của anh thấy tôi gây phiền phức cho Hạ Đường?”
“Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa, bớt giận đi.” Các bạn học kéo nhau, tách mấy người chúng tôi ra.
Tôi và Nguyễn Dữu tìm một góc ngồi, Cố Tri Thần thì dỗ Hạ Đường.
Không biết ai nói một tiếng: “Phó Cẩn Hành tới.”
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Lúc Phó Cẩn Hành ở trường học chính là nhân vật có tiếng, rất nhiều nữ sinh thầm mến hắn.
Hắn như ngôi sao sáng chói, trực tiếp đi về phía tôi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, tay đặt trên lưng sô pha, nhìn qua giống như đang khoác lên vai tôi.
“Sao không đợi anh?”
Tôi giải thích: “Em đồng ý với Nguyễn Dữu là đi cùng cô ấy.”
Khoảng thời gian hai chúng tôi thì thầm, Cố Tri Thần đi tới, đôi mắt híp lại, đánh giá Phó Cẩn Hành: “Phó tổng, đây là vị trí của tôi, phiền cậu nhường cho.”
Phó Cẩn Hành vòng tay qua bả vai tôi, cười lạnh: “Vị trí của cậu?”
Cố Tri Thần siết chặt nắm tay, đè nén lửa giận: “Phó tổng, vợ bạn, không thể chạm, cậu buông Trần Trần ra.”
10
Phó Cẩn Hành không để ý tới Cố Tri Thần, hắn lấy từ trong ngực ra một hộp nhẫn, mở ra trước mặt tôi, quỳ xuống nói: “Trần Trần, em nguyện ý gả cho anh không?”
Các bạn học ở đây nhìn đến choáng váng, kinh hô: “Ha? Phó Cẩn Hành cầu hôn Nhan Trần?”
Nhẫn kim cương thật lớn, lóe tới mắt tôi rồi.
“Phó tổng là nghiêm túc sao?”
“Có nghiêm túc hay không tôi không biết, tôi chỉ biết chiếc nhẫn kim cương này có thể mua một căn biệt thự.”
“Tôi đã nói Phó Cẩn Hành thích Nhan Trần rồi. Lúc học đại học cậu ấy còn nhét thư tình vào sách giáo khoa của Nhan Trần, nhưng Nhan Trần không thích Phó Cẩn Hành, ném thư tình của cậu ấy vào thùng rác.”
……
Mặt Cố Tri Thần tái mét: “Nhan Trần, em muốn chọc giận anh, cũng không cần tìm Phó Cẩn Hành đến diễn cùng em chứ?”
Điểm chú ý của tôi là trong lời nói vừa rồi của một bạn học nào đó.
Tôi hỏi Phó Cẩn Hành: “Hồi đại học anh có nhét thư tình vào sách giáo khoa của em?”
Phó Cẩn Hành gật đầu, kinh ngạc nói: “Không chỉ một bức, em không biết sao?”
Đúng thật là tôi không biết.
Bạn học xì xào bàn tán: “Có lần tôi tận mắt thấy Cố Tri Thần giở sách giáo khoa, ném thư tình vào thùng rác.”
Tôi và Phó Cẩn Hành đồng thời nhìn Cố Tri Thần: “Anh ném thư tình?”
Cố Tri Thần sờ sờ sống mũi: “Khi đó anh là bạn trai em, ném thư tình người khác viết cho em, không phải rất bình thường sao?”
Phó Cẩn Hành lạnh lùng liếc Cố Tri Thần một cái, giải thích với tôi: “Lúc anh viết thư tình cho em, em còn chưa phải bạn gái cậu ta.”
Mọi người thổn thức không thôi, ánh mắt lại rơi vào chiếc nhẫn kim cương trong tay Phó Cẩn Hành.
Khó trách lần trước Phó Cẩn Hành nói thầm mến tôi nhiều năm.
Tôi giơ tay lên, nói với Phó Cẩn Hành: “Em nguyện ý.”
Khóe môi Phó Cẩn Hành nhếch lên, thay tôi đeo nhẫn kim cương.
Cố Tri Thần tức điên lên, Hạ Đường đi tới giữ chặt hắn, trấn an: “Anh Thần, bình tĩnh một chút, đừng xúc động.”
Nói đến đây, cô ta kiễng mũi chân, tiến đến bên tai Cố Tri Thần hạ giọng: “Chị ấy muốn ép anh cúi đầu, anh đã bị chị ấy hạ gục rồi sao? Hay là xem xem còn chiêu gì nữa.”
Cố Tri Thần siết chặt nắm tay buông ra, hắn bị Hạ Đường kéo đến sô pha ngồi xuống.
Hạ Đường rót cho hắn một ly rượu, hắn uống một hơi cạn sạch.
Đúng lúc Nguyễn Dữu bật một bản tình ca, đưa micro cho tôi và Phó Cẩn Hành, động viên chúng tôi cùng nhau ca hát.
Các bạn học khác cũng hùa theo, muốn chúng tôi ca hát một bài.
Tôi và Phó Cẩn Hành nhận lấy microphone, bắt đầu hát cùng nhau.
Cố Tri Thần uống từng ly rượu giải sầu.
Hát xong, Hạ Đường cũng chọn một bản tình ca, mời Cố Tri Thần hát cùng với cô ta.
Cố Tri Thần xua tay: “Anh không có tâm trạng.”
Sắc mặt Hạ Đường lúng túng, tự mình hát xong cả bài hát.
Buổi họp mặt gần kết thúc, Phó Cẩn Hành đi trả tiền, Nguyễn Dữu ra ngoài nghe điện thoại.
Tôi thấy Nguyễn Dữu chậm chạp không về, nên ra ngoài tìm cô ấy.
Tôi đi một vòng hành lang, không thấy Nguyễn Dữu, lại bị Cố Tri Thần kéo vào một căn phòng trống tối đen.
Hắn trở tay khóa cửa lại, trên người tràn đầy mùi rượu, hai mắt đỏ bừng nhìn tôi: “Trần Trần, anh biết em cố ý chọc giận anh, anh thừa nhận, anh bị em chọc giận rồi.”
“Em trả nhẫn kim cương cho Phó Cẩn Hành, em thích nhẫn kim cương anh mua cho em.” Hắn nói rồi muốn tới lấy nhẫn kim cương trên ngón tay tôi.
Tôi đẩy hắn ra, không để cho hắn thực hiện được.
Hắn lại đè tôi ở cửa sau vách tường, gần như dùng giọng khẩn cầu nói: “Chúng ta quay lại được không?”
“Cút.” Tôi đưa tay đẩy hắn, nhưng sức lực cách xa, tay bị hắn úp ngược lên tường.
Hắn muốn cưỡng hôn tôi.
Tôi nâng đầu gối lên, hắn ăn đau buông tôi ra.
Cửa bị người ta đá văng, Phó Cẩn Hành xông vào, ôm Cố Tri Thần đấm một cái.
Cố Tri Thần lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
Phó Cẩn Hành đè hắn xuống đất, trái một quyền phải một quyền, đánh hắn ngất xỉu.
Phó Cẩn Hành dắt tôi rời đi.
Phía sau, Hạ Đường vọt vào căn phòng nơi Cố Tri Thần ngất xỉu.