Đồng nghiệp ngốc nghếch, thích gây sự chốn công sở khiến tôi bỗng nổi như cồn - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:18:09
Lên xe, khởi động, phóng để một làn khói xả ngay mặt .
Qua gương chiếu hậu, thấy ánh mắt căm hận giếc của .
, cặp vợ chồng khốn kiếp chắc chắn sẽ dừng ở đây.
Quả nhiên, hôm là thứ Bảy, đang nghỉ ở nhà.
Sáng sớm, Lâm Văn Văn và Triệu Lương đến cửa nhà , đập cửa thình thình, còn mang theo loa phóng thanh gào lên:
“Đổng Tiểu Ngư! Ra đây! Mau đây! Chúng chuyện với cô!”
5.
Sợ phiền hàng xóm, mở cửa bước .
Hai đó thấy liền nặn nụ giả tạo, nhưng che giấu ánh mắt đầy tính toán.
“Chuyện va chạm coi như xí xóa nhé, bọn chấp nữa. Hôm nay đến là để báo một chuyện — em trai dạo đang xem mắt, mà cô cũng lớn tuổi , chi bằng gả cho em . Nói là sính lễ , nhà chúng lệ đó.”
“Còn về của hồi môn thì nhà chúng yêu cầu 388.000 tệ. Đợi cô sinh con trai thì mới đăng ký kết hôn.”
Lâm Văn Văn với vẻ ban phát, còn chồng cô , Triệu Lương, chen lời phụ họa:
“Em vợ một năm kiếm cả trăm ngàn, trai cỡ , chiều vợ. Nếu vì hai đẻ con trai thì cũng chẳng đến lượt cô .”
suýt nữa thì bật thành tiếng.
“Các điên ? Các bảo lấy là lấy hả? Nghĩ là cái thá gì? Còn cái trò sinh con trai mới cho đăng ký kết hôn nữa chứ, là cái thá gì mà quyền điều kiện? Bảo là họ hàng của hai , cùng một loại cặn bã!”
Lâm Văn Văn tức đến chống nạnh, bụng bầu nhô , giọng the thé:
“Cô ai là cặn bã hả?! Gả cho em trai là phúc của cô đấy! Cô lớn tuổi thế còn lấy chồng, là vì ai thèm lấy ? Bảo tính tình thối như thế, chỉ kiểu đàn ông như em mới trị loại như cô!”
Triệu Lương cũng nhảy la lối:
“Giờ phụ nữ đúng là ích kỷ! Vừa đòi sính lễ, đòi danh phận, đảm bảo đẻ con trai! Thật là đạo đức xuống dốc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dong-nghiep-ngoc-nghech-thich-gay-su-chon-cong-so-khien-toi-bong-noi-nhu-con/chuong-5.html.]
“Hay là thế , coi như nhà chịu thiệt, nếu cô đẻ con gái thì cũng tạm cho cô cửa. , nếu đám cưới thì tự bỏ tiền, còn phát bao lì xì hai ngàn cho từng bên nhà trai. Nghe rõ ?”
Mặc dù hai vợ chồng mặt dày, nhưng cũng ngờ thể mặt dày đến thế.
“Không lẽ ai từng dạy hai cách chữ ‘liêm sỉ’ ?”
Lâm Văn Văn giậm chân, nũng nịu với chồng:
“Chồng ơi, con đĩ chửi em kìa!”
Triệu Lương chỉ tay , gân cổ lên mắng:
“ hỏi cô, đầu óc cô vấn đề ? Bọn là đang nghĩ cho cô đấy! Nếu nể tình cô là đồng nghiệp với vợ , cô nghĩ dễ gì để em vợ cô vớt ? Đừng suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, lo mà cưới gả , thế mới là chuyện đắn!”
Thừa lúc còn đang lảm nhảm, lập tức vớ lấy cây chổi cửa, quét thẳng chân hai họ:
“CÚT ĐI! Đừng phiền nghỉ ngơi! BIẾN!”
hét lên, kiên nhẫn nổi với cái loại dị hợm nữa.
Triệu Lương từng dạy dỗ nên sợ, lập tức lùi .
Lâm Văn Văn thì quen thói hống hách.
Cô thẳng thừng bệt xuống ngay cửa nhà , gào lên:
“ĐÁNH NGƯỜI RỒI! CÓ NGƯỜI ĐÁNH PHỤ NỮ CÓ THAI! CỨU MẠNG VỚI!!!”
6.
Lâm Văn Văn gào ầm ĩ một hồi.
Chẳng mấy chốc khiến ít hàng xóm trong tòa nhà kéo xem náo nhiệt.
Vừa thấy đến, cô to hơn nữa:
“Các vị ơi, xin phân xử giúp ! là đồng nghiệp của Đổng Tiểu Ngư, lòng giới thiệu em trai cho cô chồng. Cô cảm ơn thì thôi, còn tay đánh cả một phụ nữ đang mang thai như !”