ĐỒNG QUY - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:57:12
10
Buổi chiều, Sở Túc tỉnh .
Vừa mở mắt, điều đầu tiên thấy chính là một đống rắn cuộn tròn đầu giường.
Ta tươi giới thiệu:
"Vương gia, để giới thiệu một chút.
Con là Tiểu Thanh, hiền lành, đảm đang.
Con là Tiểu Bạch, đáng yêu, quấn .
Con là Tiểu Hoa, nóng nảy, dễ cáu.
Con thì lợi hại —Tiểu Hắc, tính tình y hệt : kiêu ngạo, cứng đầu, lạnh lùng, m.á.u lạnh, vô cảm."
"Vương gia, đối xử với ? Chàng thích con nào?"
*
Hoàng hôn buông xuống, trong vương phủ, qua đều lặng lẽ tránh xa cửa phòng Sở Túc.
Ta bốn con rắn vắt , hiểu nổi bọn họ phản ứng .
Chẳng Sở Túc thích rắn ? Chỉ là Tiểu Hắc cắn một cái thôi mà, thể dọa đến ngất ?
Còn bằng Hứa Tiên nữa!
Ta Tiểu Hắc, nghiêm túc răn dạy: "Ngươi cắn ai cắn, cắn đồng loại của gì?"
*
Triệu thúc cùng đám gia đinh giữ cách mười trượng, nghiêm giọng cảnh cáo:
"Vương phi! Người bao vây! Mau thả vũ khí xuống, đầu hàng là con đường duy nhất!"
Ta: "Ta chỉ giúp vương gia tìm Tiểu Thanh thôi mà?"
Triệu thúc nhảy dựng lên:
"Tiểu Thanh nguyên bản là một con rắn nhỏ thanh tú, thể quấn cổ tay! Không một đàn trăn! TRĂN!"
Ta: "……"
"Aizz, đúng là lỗ mãng."
Triệu Quản gia: "Người đúng là đang... 'mân mê' trăn đấy!"
*
Buổi tối, lão bà bà đến thăm Sở Túc, gật đầu mãn nguyện: "Con ngủ say thật đấy, nha đầu, vẫn là con giỏi."
Ta cũng tiện , là ngất chứ ngủ.
Nhân lúc bà cảm tình với , khuyên bà sớm theo xuống âm phủ.
Bà suy nghĩ thêm, luyến tiếc Sở Túc vài .
"Ta trông nom thằng bé suốt chín năm, khác nào nuôi một đứa con ."
Ta nhẹ giọng: "Không giống ."
Sở Túc hề , một " " lặng lẽ âm thầm bảo vệ .
Bà bà lắc đầu , khẽ thở dài:
"Trên đời , bao âm thầm hy sinh vì con cái mà chẳng mong hồi đáp ?"
Rồi bà sang , ánh mắt thâm trầm:
"Còn con, nha đầu, vì chấp nhất trở thành quỷ sai?"
Ta siết chặt nắm tay, thấp giọng :
"Vì nhớ kỹ một ."
"Ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dong-quy/chuong-10.html.]
"Quên ."
Bà bà vươn tay xoa đầu , thở dài đầy trìu mến:
"Cũng là một đứa trẻ ngoan."
"Nếu thật sự đủ quỷ hồn cần độ hóa, cứ tính lão ."
Ta ngẩn : "Bà luyến tiếc Sở Túc nữa ?"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bà bà hiền từ:
"Không nỡ, nhưng thằng bé thích con. Nếu từ nay còn gặp con, nó sẽ đau lòng."
"Sở Túc thích ?"
Ta bật , phủ nhận ngay:
"Không , thích là Phù Lê."
Nơi đang sống, cũng chính là di chỉ của phủ công chúa năm xưa.
Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng chua xót.
May mà… may mà chỉ là một kẻ chếc.
Người chếc cần yêu thương, càng cần ấm.
*
Ta trở về phòng, định trải chăn đất, thì Sở Túc khàn giọng :
"Lên đây ngủ, đất lạnh."
Ta còn kịp phản ứng, bổ sung ngay:
"Bản vương chỉ ngủ ngon, ngươi đừng nghĩ nhiều."
Ta: "…… Ồ."
Chúng đều là lớn cả, sợ cái gì chứ.
Ta ôm chăn leo lên giường, nghiêm túc : "Xin , để rắn cắn ."
Sở Túc nhấc cánh tay băng bó kín mít, lạnh giọng sửa : "Là trăn."
"Cũng na ná thôi."
"Hay ngươi thử cắn một phát xem khác biệt ?"
"Được , sai . Chàng bao nhiêu tuổi ?"
"Hỏi gì?"
"Mẹ bảo nam nhân quá ba mươi thì nên lấy."
Sở Túc: "...... Bổn vương ba mươi mốt."
Ta gật gù: "Xem sai."
Hắn chăm chú: "Ngươi đang căng thẳng?"
"T- ?"
Hắn khẽ : "Năm ngày , bổn vương nhớ rõ một nữ nhân táo bạo, phong tình, còn ở đây diễn trò mê hoặc. Giờ đó ?"
"......"
Ta mạnh miệng: "Lần là vì lợi, lấy ‘Tinh Dạ’. Lần cảm thấy thiệt."
Sở Túc bình tĩnh: "Ngày mai bổn vương đưa ‘Tinh Dạ’ cho ngươi."
"???"
Ta kinh ngạc: "Bị trăn cắn một phát mà đổi tính luôn ? Chờ chút, mang Tiểu Hắc đến cắn thêm phát nữa."
"Được thôi."