Dụ Địch - 14+15
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:37:31
14.
Ta khẽ ngẩn , tay bất giác đặt lên bụng .
Tạ Lận vui mừng khôn xiết, dường như chọc vui vẻ, ghé sát tai , thấp giọng khoe khoang như hài đồng:
"Trẫm quả nhiên lợi hại."
Hắn hạ chỉ, phong Quý phi.
"Đợi hài tử đời, bất luận là Thái tử Công chúa, nàng đều là Hoàng hậu duy nhất của trẫm."
Ta lắc đầu, bảo với Tạ Lẫm rằng lúc thời điểm thích hợp.
"Ba ngày nữa, Lục Vi sẽ thành cùng Hoàng tỷ Cẩm Ngọc ? Ta cho một phong thư, mang giấy bút đây."
Tạ Lận sắc mặt sa sầm: "Nàng vẫn còn nhớ đến nam nhân đó ư? Nay hài tử, cớ vẫn chẳng chịu vì trẫm mà thu lòng?"
Giọng điệu của so với càng giống một tiểu thê danh phận.
Ta hạ bút thư, trấn an con sư tử đực đang xù lông .
"Nghe đại hôn của Hoàng tỷ hao tổn nhân lực, tiêu tán tài nguyên suốt ba tháng, cũng nên tặng nàng một phần hạ lễ."
Ta một phong thư gửi cho Lục Vi, cẩn trọng hồi tưởng từng đoạn tình nghĩa giữa và .
Mấy trăm chữ trải đầy giấy, Tạ Lận xem mà nghiến răng nghiến lợi, tựa như dấm chua nhấn chìm.
Sau khi buộc thư chân bồ câu đưa tin, án thư, lấy một tờ tuyên chỉ lớn, hạ bút vẽ bản đồ.
"Nàng vẽ gì đó?" Tạ Lận bước đến hỏi.
"Bản đồ thành phòng biên giới của nước Minh, chẳng bệ hạ luôn nó ?"
Không ngờ, Tạ Lận đặt tay lên tay , chặn nét bút:
"Hôm đó nàng giao bản đồ thành phòng chỉ là để thử lòng nàng mà thôi. Nay ngay cả hài tử cũng , trẫm há còn nghi kỵ?
"Chiêu Ninh, trẫm nàng mang lưng tội danh phản quốc."
Ta nhàn nhạt :
"Hoàng đế là hôn quân, công chúa vì một hôn lễ mà vơ vét của dân, Trấn Quốc Đại tướng quân thì bạc tình bội nghĩa.
"Một quốc gia như , sớm muộn gì cũng mất nước.
"Tạ Lận, kỵ binh của sớm muộn gì cũng sẽ san bằng nước Minh, vì để m.á.u chảy ngàn dặm, xác phơi triệu thây, chẳng bằng bản đồ thành phòng trong tay, binh đổ m.á.u mà hạ biên cương nước Minh.
"Ta chỉ hứa với một điều, nhất định đối đãi tử tế với bách tính và quân sĩ đầu hàng."
Tạ Lận trầm giọng đáp: "Trẫm tuyệt thương tổn con dân của nàng."
Ta cầm lấy bản tin nhuốm m.á.u ở bên, quăng lò lửa, ngọn lửa bùng lên, khóe môi nhếch thành một nụ lạnh thấu xương:
"Đã , nếu phụ hoàng khăng khăng định tội thông địch phản quốc... sẽ cho thế nào là, cầu tất ứng!"
15.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Chớp mắt, ngày đại hôn mà Công chúa Cẩm Ngọc mong đợi suốt bấy lâu cuối cùng cũng tới.
Nàng khoác y phục đỏ thẫm, đầu đội phượng quan, đoan trang trong phủ công chúa, chờ Lục Vi tới đón dâu.
Đến giờ lành, Lục Vi bước phủ nghênh đón công chúa.
Cẩm Ngọc vẫn yên gương trang điểm, chẳng hề ý định dậy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-dich-seio/1415.html.]
"Để Phò mã chờ ngoài cửa thêm chút nữa ! Bản cung cho thiên hạ , lấy bản cung là phúc phần của , chứ chẳng bản cung mang tiếng tổn hại danh tiết mà khẩn cầu cưới!"
Đám cung nữ, mama hầu cận dám nhiều lời, chỉ đành ngoài trấn an:
"Công chúa đang hờn dỗi một chút, còn xin Phò mã gia khuyên nhủ, công chúa lòng mới chịu cửa!"
Lục Vi quen chốn quân doanh, sớm phiền lòng mấy trò nhi nữ tình trường dây dưa lằng nhằng .
hôm nay là ngày đại hỉ, cũng cố nhẫn nhịn, chuẩn bước dỗ dành công chúa.
Ngay lúc đó, một con bồ câu đáp xuống cánh tay .
Ánh mắt Lục Vi lập tức thu hút:
"Là thư của Chiêu Ninh?"
Hắn giữ chặt bồ câu, tháo phong thư xuống.
Vừa mở , liền thấy thư dài đến ba trang giấy.
Nét chữ của Chiêu Ninh ngay ngắn rõ ràng, dòng đầu tiên đề:
[Lục lang, thấy thư như gặp mặt.]
Lá thư kể tỉ mỉ từng đoạn quá khứ suốt mười năm qua, từ những ngày Lục Vi cùng Chiêu Ninh chinh chiến nơi biên tái.
Hắn quân địch vây khốn, chính là Chiêu Ninh bất chấp sinh tử, dẫn binh đột phá vòng vây, cứu thoát .
Một đêm bão tuyết, mắc kẹt trong cốc sâu, và nàng tựa , dùng ấm mà qua đêm dài lạnh giá.
Từng chiến công hiển hách con đường từ một tiểu tướng vô danh đến Đại tướng quân trấn quốc của , trang nào trang nấy đều ghi dấu bóng dáng nàng phía âm thầm giúp đỡ.
Sang trang thứ hai, là cảnh ngộ bi thương của Chiêu Ninh nơi đất Khải quốc, nàng chịu cảnh đói khát, giá rét, khuất nhục muôn bề.
Trang cuối cùng, mơ hồ vương vài vết máu:
[Lục lang, năm đó vì cứu Hoàng tỷ, bỏ mặc rơi tay địch, chỉ để một câu hứa hẹn.
Vì lời hứa đó, ngày đêm mong chờ đến cứu, thế nhưng đợi là tin sẽ cùng Hoàng tỷ thành .
Ta liều c.h.ế.t trốn khỏi Khải quốc, cứ ngỡ thể tìm về cố quốc, nhưng phát hiện bản phụ hoàng giáng tội cấu kết địch quốc, thành gian tặc phản quốc.
Ta dám lộ phận, chỉ thể chạy trốn, trải muôn vàn gian nan mới đến chân thành, sơn phỉ bắt , giam cầm trong Ứng Sơn.
Khải quốc quá xa, đến cứu. ngay chân thành, Lục lang, còn khoanh tay c.h.ế.t ?]
Ứng Sơn...
Lục Vi ngẩng đầu về phương , trong mắt dâng tràn lệ nóng.
"Chiêu Ninh liều c.h.ế.t trốn khỏi Khải quốc vì , giờ nàng đang ở Ứng Sơn chờ đến cứu!"
Bà mai bên cạnh còn đang trêu ghẹo:
"Phò mã gia, mau dỗ công chúa vui vẻ, để nàng bước khỏi phòng tân hôn nào!"
Lục Vi siết chặt phong thư trong tay, ngước cửa phòng công chúa, chỉ thoáng ngần ngừ trong khoảnh khắc.
Rồi xoay , chẳng buồn đầu , lao thẳng khỏi phủ công chúa!