Dụ Dỗ Bất Thành Bị Đè Ngược - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:50:04
Chương 4:
Ta trải qua hai ngày vô cùng mệt mỏi và đau nhức.
Tất cả đều tại mấy quyển sách .
Di mẫu bảo hiểu rõ, vắt hết óc suy nghĩ mới miễn cưỡng nhớ chín chín tám mươi một tư thế .
Có vài tư thế, độ khó thể tưởng tượng nổi, nếu hai trong tranh mặc quần áo, thật sự hoài nghi di mẫu đưa nhầm sách võ công cho .
Ta là lời.
Tuy hiểu, nhưng vẫn tôn trọng.
Hai ngày một đêm , ngừng bắt chước, ngừng rèn luyện, ép chân, vặn eo, trồng chuối, treo ...
Cả đau nhức, khổ đến mức vụng trộm rơi vài giọt nước mắt.
Đến mức đêm hôm đó, theo chỉ thị của di mẫu lén lút trong phòng Chu Kim An, chỉ nhấc chân bước qua cửa thôi mà đau đến mức nhe răng trợn mắt, suýt chút nữa kêu thành tiếng.
Trong phòng, Chu Kim An ngửa giường, quần áo nửa cởi, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Ta thử gọi một tiếng thăm dò: “Biểu ca.”
Người giường phát tiếng rên rỉ trầm thấp.
Bước đến gần, chỉ thấy nhắm chặt mắt, sắc mặt đỏ ửng, lồng n.g.ự.c trắng nõn phập phồng dữ dội, lấm tấm mồ hôi.
Trông thống khổ bất lực.
Ta lắc đầu thở dài, chút đồng tình.
Di mẫu quả là tàn nhẫn, con ruột của , tay thật chút nhân từ.
“Biểu ca, xin , trách thì trách di mẫu , cũng chịu nhiều thiệt thòi...”
Đứng nhắm mắt suy nghĩ một lát, nhỏ giọng thầm những bước tiếp theo.
“Cởi áo, lên, hôn tai, hôn miệng, chân chạm chân...”
Lớp sa mỏng màu sen chậm rãi tuột xuống, lộ một mảnh yếm màu hồng phấn, đến lúc cởi váy, do dự.
Hôm nay trời lạnh, lạnh.
Thân thể quan trọng, nhiễm lạnh thì .
Tay đang đặt váy chợt rụt .
Người giường nhắm chặt hai mắt, khẽ rên rỉ.
“Biểu ca, để Nam Tường giúp cởi y phục, đổ nhiều mồ hôi như , chắc là lạnh đúng ?”
Chờ một lúc vẫn thấy trả lời, hiển nhiên là từ chối.
Những ngón tay thon thả loay hoay, thế mà thắt đai lưng thành một cái nút chết.
Ta ngẩn một lúc lâu, nghi hoặc lên tiếng: “A, đây là nút thắt gì...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-do-bat-thanh-bi-de-nguoc/chuong-4.html.]
Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng khẽ.
Ta lập tức dựng tóc gáy, run giọng hỏi: “Ai?”
Không ai trả lời.
Ta sợ hãi quan sát xung quanh, thứ đều bình thường.
Điều khiến thở phào nhẹ nhõm. Ta vỗ vỗ mặt Chu Kim An, vẫn đang lẩm bẩm rên rỉ.
“Chắc chắn là do hai ngày nay quá vất vả, sinh ảo giác .”
Không cởi y phục, bỏ qua, trực tiếp chuyển sang bước tiếp theo.
Chống đỡ đôi chân đau nhức, kêu “ối ối” miễn cưỡng lên eo Chu Kim An, e dè cúi xuống hôn tai .
mới cúi nửa chừng…
“A ——”
Eo đau như kim đâm, căn bản cúi xuống nổi.
Ta nhíu mày suy nghĩ.
Hôn tai, bỏ qua.
Hôn miệng, bỏ qua.
“Biểu ca, cứ coi như hôn , chúng trực tiếp đến bước cuối cùng .”
Ta vén váy lên, chuẩn tạo một tư thế nào đó.
Bỗng nhiên sững ——
Lúc đầu óc cực kỳ hỗn loạn, vô mảnh vụn hình ảnh đang đánh trong đầu, lúc thì hiện động tác , lúc thì hiện động tác khác.
Thế mà nhớ nổi một tư thế chỉnh nào.
May mà mang theo cuốn sách tranh đó, lúc đặt nó bên cạnh cửa, để phòng khi cần đến.
Ta khệ nệ nhấc chân xuống khỏi Chu Kim An, chân trần cửa, nương ánh trăng sáng ngoài cửa sổ điên cuồng lật sách.
Vất vả như , cảm thấy thật dễ dàng gì, nếu là nam nhi, chắc thi đậu tiến sĩ.
“Cái , chân nhấc lên nổi.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
“Cái , eo chịu nổi.
“Cái ... ô uế mắt!”
Ta nửa kín nửa hở xổm cửa, lật từng trang một, buồn bực lựa chọn tư thế.
Một cảm giác kỳ lạ dần dần bò lên từ sống lưng .
Như thể đang lưng , cũng đang cúi đầu xuống.
Thậm chí bên tai còn mơ hồ cảm nhận thở nóng ấm.