DƯ NOÃN - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-09 09:22:14
Ngày A nương dắt theo tái giá, níu lấy tay áo , từ đầu làng đến cuối làng.
mạnh mẽ hất tay , chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái: "Tình mẫu tử dứt, gặp cứ gọi là thẩm nương."
Phụ mất, điều kiện để tộc cho tái giá là đổi lấy mẫu ruộng cuối cùng và căn nhà gạch của gia đình.
Ta áo mặc, cơm ăn, từng A nương ép tìm thấy trong miếu hoang: "Con gái, theo thôi."
1
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Hôm , đến khản cả giọng, mà A nương vẫn xe lừa phủ lụa đỏ, chẳng ngoảnh đầu mà thẳng.
A thấy động tĩnh, đầu với ánh mắt tò mò, liền A nương phát hiện mạnh tay ép đầu .
Người trong thôn đều A nương nhẫn tâm, nhưng miệng thì chê trách, tay chậm trễ phái tới tiếp quản nhà .
Dù , là nữ nhi, trong tộc thể thừa kế nhà cửa.
Một vị thẩm tử bụng đề xuất để đường thúc tiếp quản nhà nuôi , nhưng đường thẩm chỉ hầm hừ hắt một chậu nước lạnh: “Không cửa .”
Ta đành chuyển đến sống tạm trong ngôi miếu hoang trong thôn, cái giá là ba mươi cân ngô cứng.
Ngày a nãi đến tìm , đúng lúc tuyết đầu mùa rơi xuống, ngô còn sớm ăn hết, chỉ thể nhặt rau dại núi mà sống qua ngày.
Kỳ thực, bà và ông là vợ chồng nửa đường, quả phụ lấy góa phu, mỗi đều con riêng, nên và bà vốn quan hệ huyết thống, chỉ sống chung vài năm khi tầm bốn, năm tuổi.
Ta còn nhớ rõ, sợi dây đỏ đầu tiên là do bà mua cho.
Thế nhưng khi đó, ông mất, A nương vì chiếm hết gia sản nên tìm cách đuổi bà , ngay cả cũng từng buông lời cay nghiệt với bà.
Cuối cùng bất đắc dĩ, bà chỉ thể theo con gái xuất giá mà .
Nay gặp , dáng bà khác trong ký ức là bao, chỉ phần già hơn, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn.
Bà chăm chú thật lâu, đôi mắt hoe đỏ: “Mắt cháu, giống ông cháu lắm.”
Ta xong, chỉ co rúm trong góc tường, lòng đầy lo sợ, dám đáp lời.
Bà cũng chẳng bận tâm, tiến đến nắm lấy bàn tay nổi đầy vết phồng lạnh: “Đi thôi, theo A nãi về nhà.”
Nhà? Ta còn nhà ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-noan/1.html.]
lúc đó, coi câu như cọng rơm cứu mạng, vội vàng nức nở gật đầu.
Ta nghĩ, cuối cùng sẽ c.h.ế.t rét trong đêm đông nữa.
Nhà bà hiện ở thôn Trình bên cạnh, vượt qua một ngọn núi lớn.
Tuyết rơi tan, đến nơi, đầy bùn đất.
Ta xách chiếc tay nải rách nát, rụt rè lưng bà, sân nhà sạch sẽ gọn gàng, những dấu chân đen do để , dám bước thêm bước nào.
Trong nhà bước một phụ nhân nhanh nhẹn, , đó là con gái bà, lúc sinh , nàng xuất giá, theo bối phận, nên gọi là cô cô.
Nghe thấy tiếng gọi, nàng chỉ nhíu mày , ánh mắt khiến sợ hãi, cúi gằm đầu, tay vò chặt áo, sợ nàng sẽ đuổi .
cuối cùng nàng chỉ thở dài, lắc đầu: “Vào , đấy thần giữ cửa ?”
Bên cạnh, A nãi hớn hở giơ ngón tay cái: “Anh Nương rộng lượng, tự hào về con.”
Cô cô khẽ hừ một tiếng, nhưng giọng chẳng chút giận dữ: “Mẹ, đừng coi thường con, dù cha cũng từng nuôi con, tiếng ‘cô cô’ , nhận.”
Trái tim cuối cùng cũng yên .
Nước nóng đun xong, cô cô còn chuẩn sẵn một bộ quần áo sạch sẽ, ngâm trong thùng, tắm nước nóng đầu tiên trong mùa đông .
Nước mắt hòa nước nóng, kìm khẽ nức nở.
Ta nghĩ, nhất định chăm chỉ việc, hiếu thuận với họ.
2
Khi rửa mặt xong sảnh, cô cô đang bày chén bát, thấy , vội vàng tiến lên giúp.
Nàng kỹ một lúc, chẳng ngần ngại khen ngợi: “Con bé trông cũng khá đấy chứ.”
“Còn , ai bảo ông nó ngày xưa trai thế nào.”
A nãi đang bới cơm, cô cô liền phụ họa.
Ông nội, cha năm xưa đều nổi danh là tuấn tú trong làng, nếu dung mạo như thế, A nương với tính tình cam lòng lấy về.
Đang đùa thì cô trượng về đến.