Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Đứa Con Trai Giả Mạo

Chương 4



14.

Chẳng mấy chốc, buổi tiệc tối cao cấp này cũng đã đến.

Những xe ra vào trong sân đều là những chiếc siêu xe sang trọng cao cấp bậc nhất, những người xuống xe đều là những người có địa vị.

Cũng giống như trước đây, tôi cũng dẫn Trình Dương đi mua một bộ trang phục mới, dẫn nó cùng đến tham dự để mở rộng tầm mắt.

Trong khoảng thời gian này, Trình Dương nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn tha thứ hắn, lại khôi phục bộ dạng kiêu ngạo như trước.

Có lần tôi đi ngang qua phòng của nó, nghe thấy nó đang lén gọi điện thoại cho Trình Hàn:

“Ba yên tâm đi, chẳng phải người đàn bà ngu xuẩn kia đã ngoan ngoãn coi con như con trai ruột rồi sao.”

“Mấy năm nay, tâm tư của người phụ nữ Tần Du này đều trút hết lên người của con, sao bà ta có thể thật sự từ bỏ con được.”

“Ba, ba chờ con lấy được hết tài sản của bà ta rồi, con nhất định sẽ giết chết bà ta, trả thù cho mẹ của con!”

Mặc dù tôi đã chết trong tay Trình Dương một lần, nhưng khi nghe được những lời này, nói không đau lòng là giả.

Dù sao Trình Dương cũng là đứa bé tôi nuôi lớn từ khi còn nằm trong tã lót, tôi đã dành bao nhiêu tâm huyết cho nó.

Nhưng tình mẫu tử tôi dành cho nó sâu đậm bao nhiêu thì nó lại hận tôi bấy nhiêu.

Nhìn thấy khách quý đã lần lượt bước vào hội trường, tôi đè nén hận ý trong mắt, dẫn Trình Dương cùng theo vào.

Không có gì ngạc nhiên khi vừa bước vào đã nhìn thấy Trình Hàn và Hứa Hân đang vui vẻ trò chuyện với những người khác.

Nhưng lần này, khi nhìn thấy tôi, bọn họ cũng không thèm giả vờ thân thiện đón chào nữa.

Chỉ lạnh lùng đứng đó.

Càng quan trọng là, không chỉ có hai người bọn họ, mà một số người đứng cạnh Trình Hàn và Hứa Hân cũng khinh thường ra mặt khi nhìn thấy tôi.

Lúc tôi lấy champagne thì có mấy vị phu nhân của mấy ông lớn đi ngang qua, bọn họ khinh thường nhìn tôi rồi ném xuống vài câu:

“Bảo dưỡng trẻ đẹp đến mấy thì cũng có ích gì đâu. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn bao dưỡng trai trẻ, đúng là không biết xấu hổ.”

“Ngay cả con trai của bản thân mình mà cũng không cần thì sao có thể là người tốt đẹp gì được? Tôi sẽ không để công ty nhà mình hợp tác với người như vậy đâu.”

“Loại người không có đạo đức không có liêm sỉ như này không làm lớn được đâu. Chúng ta cứ chờ xem đi.”

……

Tôi biết nhất định là bọn họ đang nói về bài đăng trên Tieba kia.

Nghe được những lời này, Trình Dương cũng cong môi, chờ xem trò cười của tôi.

Nhưng bọn họ không biết, sở dĩ tôi nhẫn nại cho tới ngày hôm nay, chính là vì muốn cho ba người Trình Hàn ngã xuống vào lúc lóa mắt nhất, lúc đắc ý nhất. Khiến bọn họ thịt nát xương tan, không còn chút mặt mũi nào!

15.

Buổi tiệc tiến hành được một nửa, qua ba vòng rượu, vị trí chỗ Trình Hàn Hứa Hân đột nhiên vang lên một trận cười to.

Tôi nhìn thấy Hứa Hân hưng phấn đến đỏ mặt, còn Trình Hàn thì đứng dậy giơ cao ly rượu, lớn tiếng cảm ơn.

Trình Dương ngồi ở tôi bên cạnh, thấy tôi từ một người luôn là trung tâm của những buổi tiệc bây giờ lại chẳng có ai hỏi thăm, không nhịn được mà mở miệng chế nhạo:

“Mẹ, mẹ xem kìa, hình như ba đã thương lượng được một vụ mua bán lớn, người ngồi bên cạnh ông ấy chẳng phải là ông trùm bất động sản mà mẹ đang cố nịnh bợ hay sao?”

“Nếu ba và ông ấy hợp tác thành công, vậy thì chẳng phải ba năm nữa là ông ấy có thể đuổi kịp mẹ rồi sao?”

Tôi liếc nhìn Trình Dương một cái, khóe miệng cong cong nở một nụ cười.

Đến lúc rồi.

Tôi đột nhiên đứng dậy, cầm ly rượu đi đến chỗ Trình Hàn.

“Tổng giám đốc Trình, chúc mừng ông.”

Trình Hàn liếc nhìn tôi một cái, thậm chí không thèm che giấu sự chán ghét trong mắt.

Thậm chí ông ta còn ỷ vào có chút men say trong người mà buông lời suồng sã: “Thế nào, bà cũng tới à, không ở cạnh bạn trai nhỏ của mình à?”

Nương theo những lời này của ông ta, những người chung quanh đều cười vang lên.

Tôi lạnh lùng giờ ly rượu lên.

Giây tiếp theo, tôi đổ hết rượu vào người ông ta.

Cả hội trường im bật.

Những người khác ở bàn tiệc cũng quay đầu nhìn qua.

Trình Hàn không kịp cảnh giác, bị tôi tạt rượu, lập tức nổi điên lên:

“Tần Du, bà điên rồi phải không?!”

Tôi cười nói: “Tôi không điên. Nhưng mà tổng giám đốc Trình à, vừa rồi ông nói sai rồi, tôi không quen biết với cậu thanh niên trong tấm ảnh chụp chung với tôi trên Tieba. Người quen biết với cậu ta, hẳn là ông mới đúng, và cả phu nhân của ông nữa?”

Động tác giũ quần áo của Trình Hàn cứng lại.

Hứa Hân cũng đột ngột đứng lên.

Giây tiếp theo, tôi vỗ tay, Đoan Chính đội mũ bước vào từ cửa chính.

“Tổng giám đốc Trình, 100 vạn mà ông hứa cho tôi vẫn chưa thực hiện đâu đấy.”

16.

Dưới sự buộc tội của Đoan Chính, tất cả chân tướng đã được sáng tỏ.

Trình Hàn và Hứa Hân đã mua chuộc cậu ta để gài bẫy tôi, còn có ý định để Đoan Chính làm nhục tôi.

Mục đích của bọn họ là muốn tôi mất hết uy tín, đồng thời bọn họ có thể nhân cơ hội này chiếm lấy thị trường Thượng Hải trước công ty của tôi.

“Tổng giám đốc Trình, ông và phu nhân của ông cũng thật là nhẫn tâm. Tôi bị cảnh sát bắt lấy mà các người cũng không thèm cứu tôi ra, may mà tổng giám đốc Tần thương xót cứu tôi ra ngoài.”

Đoan Chính nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy hận ý: “Có phải là vì mạng sống của một tên lưu manh phố phường như tôi không là sinh mệnh, chẳng lẽ tôi nên gánh trách nhiệm giùm hai người, ngồi tù giùm hai người sao?!”

“Mẹ nó, cậu đừng có mà ăn nói vớ vẩn!”

Trình Hàn thẹn quá thành giận, nhưng câu nói tiếp theo của Đoan Chính lại khiến ông ta không dám nói gì.

“Tổng giám đốc Trình, lời tôi nói là thật hay giả, lát nữa cảnh sát đến bắt ai thì chúng ta sẽ biết thôi.”

“Ngoài ra, hôm nay tôi đến đây còn mang theo một bí mật rất quan trọng, muốn công bố cho tất cả mọi người ở đây.”

Màn hình ở trung tâm hội trường từ từ hạ xuống. Cùng lúc đó, ba người Trình Hàn, Hứa Hân và Trình Dương đều đồng loạt lộ vẻ sợ hãi và hoảng loạn.

Chắc hẳn là bọn họ đã cảm nhận được điều gì đó.

Và cảm giác của bọn họ rất chính xác. Bí mật về thân thế mà bọn họ đã ẩn giấu ước chừng 18 năm, sẽ được công bố trước công chúng, ngay ngày hôm nay.

Trình Hàn, Hứa Hân, tội lỗi mà hai người các người phạm phải, cuối cùng thì các người sẽ phải gánh chịu!

17.

“Ngay từ đầu tôi có chừa lại đường lui cho mình, dù sao thì hai người Trình Hàn và Hứa Hân đều là những người có quyền có thế, lỡ như đến khi xong việc bọn họ lại không nhận mà đổ hết lên đầu tôi, không cho tôi một đồng nào thì tôi phải làm sao bây giờ?”

“Vì thế, mỗi lần tiếp xúc với bọn họ, tôi đều bí mật mang bút ghi âm theo. Có một lần tôi đến sớm vài phút, đứng ngoài phòng, tôi vô tình ghi âm được cuộc trò chuyện này của bọn họ.”

Đoan Chính nói xong, bắt đầu bấm vào một đoạn âm thanh màu đen trên màn hình.

Trình Hàn thầm than không xong rồi, định xông lên tắt màn hình nhưng đã bị người mà tôi sắp xếp từ trước giữ chặt.

Đoạn âm thanh đó bắt đầu chạy.

Đầu tiên là giọng của Hứa Hân..

“Anh nói xem có phải Tần Du kia đến thời kỳ mãn kinh rồi hay không, vì sao lại nhất quyết sắp xếp một mối hôn sự như vậy cho Dương Dương của chúng ta chứ? Có phải là bà ta muốn hại Dương Dương của em không.”

Trình Hàn lập tức nói: “Sao có thể, người phụ nữ đó có bản năng làm mẹ rất mạnh, luôn coi Dương Dương là con ruột của mình. Trừ phi bà ta biết Trình Dương là con trai của hai chúng ta, nếu không thì sao bà ta có thể gây ra chuyện bất lợi với Dương Dương?”

“Cho nên anh nói xem, có khi nào bà ta biết rồi……”

“Sẽ không!” Giọng nói của Trình Hàn đột nhiên trở nên u ám hơn rất nhiều: “Lúc trước bà ta băng huyết khó sinh, con của bà ta vừa chết là anh lập tức mang Dương Dương đến đổi ngay. Những bác sĩ và y tá có liên quan cũng được anh sắp xếp chuyển đến thành phố khác rồi, bà ta sẽ không có cơ hội để biết chân tướng. Em cứ yên tâm chờ đấy, sau khi Dương Dương cướp hết toàn bộ tài sản của Tần Du rồi sẽ mang về biếu cho anh! Nhưng cũng nhờ người phụ nữ ngu xuẩn đó mà mấy năm nay hai chúng ta mới có thể hưởng thụ thế giới tốt đẹp chỉ có hai ta. Nào, cục cưng nhỏ của anh ……”

Sau đó là một vài âm thanh khó nghe.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều đã rõ, Trình Hàn và Hứa Hân lại có một âm mưu đáng sợ như thế!

Còn Trình Dương, biết rõ bản thân mình không phải là con ruột của tôi nhưng vẫn giấu giếm ở bên cạnh tôi, âm mưu chiếm đoạt tài sản của tôi!

Giờ phút này, cuối cùng tôi cũng không cần giả vờ nữa, xuyên qua đám người, tôi lạnh lùng nhìn Trình Dương.

Trình Dương run rẩy nhìn tôi, rõ ràng là đang vô cùng sợ hãi.

“Khốn nạn!”

Ông trùm bất động sản mới vừa hoàn tất việc thương lượng hợp tác với Trình Hàn là người đầu tiên vỗ ghế đứng dậy, chỉ vào mũi của Trình Hàn và mắng:

“Mẹ nó, ông có phải là đàn ông nữa không! Hợp tác giữa chúng ta bị hủy bỏ. Không những thế tôi còn muốn huy động tất cả lực lượng phong sát Trình Hàn ông! Người như ông không xứng được sống trên cõi đời này!”

Có ông ấy dẫn đầu, những người còn lại đều tức giận chỉ tay vào hai người bọn họ mà mắng.

Hứa Hân trơ mắt mà nhìn công sức mình dày công ấp ủ bao nhiêu năm năm vỡ tan, hoàn toàn tuyệt vọng:

“Tần Du, thì ra bà đã sớm biết chuyện này, còn giả vờ tốt như vậy…… Tiện nhân, tôi muốn giết bà!”

Cô ta xông lên muốn bóp cổ tôi, nhưng cùng lúc đó, tiếng xe cảnh sát vang lên từ ngoài sảnh, Hứa Hân và Trình Hàn sắp nghênh đón phán quyết dành cho bọn họ.

18.

Trình Dương gần như suy sụp tinh thần sau khi chứng kiến cha mẹ ruột của mình bị đưa lên xe cảnh sát và phải nghe những người còn lại la mắng mình.

Dù sao thì Trinh Dương cũng mới vừa trưởng thành thôi, rất nhiều chuyện đều là do ba mẹ của hắn ta dạy, bây giờ chỉ còn lại một mình cậu ta đứng giữa hội trưởng, cậu ta cũng không chịu được quá nhiều áp lực từ bên ngoài.

“Đồ vô ơn, còn có mặt mũi đứng ngơ ra đó à, mau quỳ xuống xin lỗi mẹ nuôi của mình đi!”

Người nói chuyện chính là vị phu nhân mới vừa chế nhạo tôi khi này.

Lập tức có người tiếp lời:

“Haiz, mẹ nuôi cậu nuôi ngươi lớn đến vậy, cậu không những không biết ơn mà còn muốn chiếm đoạt tài sản của người ta. Thật là vô liêm sỉ! Ôi, nghĩ thôi là tức muốn chết rồi!”

“Bây giờ thì tốt rồi, ba mẹ cậu sắp vào tù rồi, để tôi xem sau này ai dám dây dưa với người như vậy!”

“Từ giờ trở đi, phàm là công ty mà tôi có quyền lên tiếng, tôi sẽ không thuê ngươi làm nhân viên. Tôi phải cho kẻ vô ơn như cậu phải trả một cái giá xứng đáng!”

“Cuộc đời mà mình trộm được của người ta sung sướng lắm phải không? Sớm muộn gì cũng phải trả lại cho người ta cả gốc lẫn lời thôi!”

……

“Đủ rồi! Các người đừng nói nữa! Mau câm miệng lại hết cho tôi!!!”

Trình Dương gào thét, nó bịt tai lại, chạy thật nhanh ra bên ngoài.

Tôi chăm chú nhìn vào bóng lưng của Trình Dương, hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại.

Kiếp trước, trong tháng đầu tiên sau khi Trình Dương trưởng thành, khi tôi dẫn nó đến tham dự buổi tiệc này, nó đã gặp tai nạn giao thông.

Lúc trước, nếu không phải tôi dùng hết sức đẩy nó ra và lấy thân mình ngăn cản thì nó đã mất mạng tại chỗ rồi.

Kiếp trước, tôi đã đánh đổi đôi chân của mình để Trình Dương được sống. Nhưng kiếp này, sẽ chẳng có ai bảo vệ nó nữa.

……

Nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng phanh xe chói tai và tiếng la hét sợ hãi của người qua đường, tôi từ từ mở to mắt, một giọt gì đó cay cay rơi xuống từ khóe mắt.

Món nợ oan nghiệt này, cuối cùng cũng đã chấm dứt.

19.

Trình Hàn và Hứa Hân bị truy tố theo pháp luật về hai tội là thuê người phạm tội giết người và âm mưu giết người diệt khẩu.

Chờ đợi bọn họ sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.

Sau đó, tôi đã tìm mọi cách để tìm kiếm các bác sĩ và y tá có liên quan, đồng thời cũng đưa họ ra trước công lý.

Một y tá đã nói với tôi rằng, con của tôi đã ngừng thở ngay khi vừa chào đời.

Nhưng Trình Hàn chỉ nhìn thoáng qua một lát rồi cho người ném đứa bé đó đi, còn nói:

“Trông giống hệt bà mẹ của nó, vừa nhìn là biết là người suốt ngày giảng đạo lý, ồn ào khiến người ta phiền lòng.”

Có lẽ từ lúc bắt đầu, ông ta đã cực kỳ ghét bộ dạng nữ cường lúc nào cũng bắt ép ông ta phải tiến bộ của tôi.

Nhiều năm trôi qua, bây giờ con của mình nằm ở đâu tôi cũng không biết, tôi chỉ có thể lập một tấm bia mộ nhỏ cho nó.

Tôi chợt nhận ra rằng một nửa cuộc đời mình đã trôi qua và tôi chưa bao giờ thực sự sống cho chính mình cả.

Đột nhiên tôi nhớ tới lần đầu tiên Trình Dương mới chập chững biết đi, thằng bé xiêu xiêu vẹo vẹo nhào vào lòng tôi, giọng nói giòn giã: “Mẹ ơi!”

Lúc đó, nhìn nụ cười ngây thơ, trong sáng đó, tôi đã tha thứ cho tất cả mọi đau khổ mà thế giới đã gây cho mình.

Tôi thề với trời, nhất định sẽ bảo vệ thằng bé thật tốt.

Nhưng từ lúc bắt đầu, tất cả mọi thứ đều là sai lầm.

Nếu thời gian còn có thể quay lại trước trước đó nữa, tôi nhất định sẽ không yêu Trình Hàn ngay từ đầu.

Tiếc thay, cuộc đời không có nếu như, mong rằng sau này mọi người đều có thể tỉnh táo, tránh dẫm vào vết xe đổ của tôi.

– Xong –

Chương trước
Loading...