ĐƯA NƯƠNG TỬ ĐI KHẮP THẾ GIAN - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:26:07
Con ngươi khẽ co , trong lòng sớm tính toán.
“Đêm qua ngươi , ngươi là công tử của phủ Quốc Công tịch biên?”
Cháo nấu tệ, mềm dẻo thơm ngọt.
Ta ngẩng đầu, thẳng Bùi Cửu Đường:
“Vậy thì… ngươi chữ?”
Bùi Cửu Đường khẽ gật đầu, môi mím : “Ừ.”
“Thế thì .”
Ta giơ tay, chỉ giá sách trong thư phòng:
“Trên đó một quyển sách về thảo dược.”
“Lát nữa phiền trưởng đối chiếu hình vẽ trong sách, tìm các vị tam thất, bạch cập và bạch chỉ trong tủ thuốc. Sau đó mang sân, lượt bày lên nia hong khô.”
Nếu nhớ lầm, bao lâu nữa sẽ một cơ hội kiếm tiền.
Ta kiếm tiền… để rời khỏi nơi .
Bùi Cửu Đường dường như ngờ sắp đặt như , sững một lúc, vẻ mặt chút ngượng ngập:
“… vẫn còn thương tích, chân cũng…”
“Ngươi què mà nấu cháo, thì cũng thể què mà phơi thuốc. Tóm —” liếc mắt , giọng lạnh nhạt, “— nuôi kẻ vô công rỗi nghề.”
“Chẳng lẽ để câu trở thành sự thật — đồ rẻ là đồ ?”
Cả thôn ai thèm, đến tay thành món hàng đại hạ giá.
Lén lút tính toán, giả nhân giả nghĩa, coi là bàn đạp để lật đổi mệnh.
Chẳng đúng là đồ rẻ là chẳng đồ đấy ?
Một văn tiền chuộc về thứ hàng , chẳng lẽ còn cung phụng như bảo bối như kiếp ?
Hắn cũng nên vì mà chút việc .
Vẻ mặt Bùi Cửu Đường cứng đờ, ánh mắt lộ muôn phần phức tạp.
Ta buồn đoán nghĩ gì, mà cũng chẳng đoán nổi.
Chỉ liếc mắt một cái xoay rời .
cổ tay bỗng nắm chặt.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bùi Cửu Đường , tựa như chút hoảng hốt:
“Nàng ? Ta… .”
Ta khẽ cong môi, nhạt, cố ý dùng lời châm chọc :
“Trong nhà bỗng dưng nhiều thêm một cái miệng, thêm cả một cái chân què cần trị thương… kiếm tiền hái thuốc thì sống kiểu gì, trưởng?”
Điều là — Rời khỏi thôn Thanh Tuyền, ngao du sông núi… tất cả đều cần bạc.
Bình thường cũng khám bệnh cho trong thôn, nhưng thôn nhỏ như bàn tay, vài bước gặp quen.
Chẩn bệnh xong, tiền khám đôi khi chỉ là một miếng đậu phụ, một bó rau xanh.
Thậm chí kẻ chỉ hề hề một cái… coi như xong nợ.
Thế nên, cái nghèo của — là bộ tịch.
Bùi Cửu Đường lê cái chân tật, ngày ngày phơi thuốc.
Bóng dáng tập tễnh thế nào cũng thấy đáng thương.
Ta “chậc” một tiếng, lòng động một chút, lên tiếng hỏi:
“Vất vả , là… ngươi cũng nêu điều kiện ?”
Bùi Cửu Đường khựng .
Im lặng một lát, giọng trầm nhẹ vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dua-nuong-tu-di-khap-the-gian/chuong-3.html.]
“Đừng gọi là trưởng nữa… gọi là Cửu Đường, ?”
Lòng trắc ẩn lập tức rút .
Ta nhếch môi: “Không .”
Ta thật chẳng hiểu cố chấp với cách xưng hô để gì.
Cứ như thể chỉ cần đổi cách gọi, mối quan hệ giữa và sẽ đổi .
Rõ ràng kiếp , từng đeo bám lấy , dịu dàng gọi từng tiếng “Cửu Đường”…
Vậy mà luôn nhíu mày chê “ màu”, bắt gọi là “ trưởng” cho chừng mực.
Quả nhiên nhớ sai.
Năm sáu ngày , Hung Nô bắt đầu rục rịch quấy nhiễu biên cương.
Lính tráng nơi biên ải, dân chúng trong trấn đều chịu nhiều tổn thất.
Ba vị thuốc cầm m.á.u — bạch cập, tam thất, bạch chỉ — cung kịp cầu.
Giá thị trường tăng gấp hai mươi , thậm chí còn hơn.
Vậy mà trong vòng trăm dặm, chỉ vườn thuốc trong viện là đầy đủ nhất.
Tuy nhiên, tăng giá.
Ta kiếm tiền, nhưng kiếm tiền nỗi loạn lạc của đất nước.
Thế nên đặt quy củ: mỗi ngày giới hạn , giới hạn lượng.
Dù chỉ thêm một , một phần thuốc — cũng khám, bán.
Dù là như thế, mỗi ngày vẫn mệt đến mức nhấc nổi .
Chẩn trị xong bệnh cuối cùng trong ngày, đến cả việc trở nhà cũng lười, chỉ gục đầu xuống bàn đá ngoài sân, trong cơn mê man.
Giấc ngủ vô cùng sâu, chẳng ngủ bao lâu.
Thứ kéo tỉnh … là cảm giác đè nén ở môi.
Tựa như ai đang khẽ thở than, dè dặt cọ nhẹ đôi môi .
Rồi đà lấn tới, tham lam mà từ từ xâm nhập…
Ta nhíu mày đầy khó chịu, khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở mắt .
Bùi Cửu Đường đang ngay bên cạnh, đưa mu bàn tay lên che mũi, nhẹ ho một tiếng:
“Oản Oản, đến giờ ăn .”
Ta ngơ ngác chớp mắt, đưa tay sờ lên môi.
Một thoáng phân biệt nổi là mộng thực.
nghĩ kỹ thì chắc là mộng thôi — dù thì Bùi Cửu Đường cũng thể vô cớ hôn trộm .
“Đây là xương hầm do Ngưu thẩm bên cạnh mang tới. Bảo là hầm canh ngon, nàng nếm thử xem?”
Không giống như kiếp .
Người mà mỗi ngày bày biện cơm nước, ngóng trông đối phương ăn một miếng, còn là nữa — mà đổi thành Bùi Cửu Đường.
“Canh hầm lửa nhỏ hai canh giờ đó…”
Bùi Cửu Đường múc cho một bát, đôi mắt sáng rực chằm chằm.
Trưởng thôn cũng sai.
Tên què quả thật một gương mặt dễ .
Tắm rửa sạch sẽ xong, mày kiếm mắt , vai rộng eo thon, cho dù mặc thứ vải thô kệch nhất cũng chẳng thể che giấu dáng dấp.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, khiến ít cô nương năm đó chọn tiếc đến nẫu ruột.
Chỉ là… chẳng khuôn mặt giả dối thêm chút nào.
Chỉ cúi đầu, lặng lẽ uống canh, một lời.
Ánh mắt mong đợi trong mắt Bùi Cửu Đường cuối cùng cũng dần ảm đạm.