Đừng Ảo Tưởng Bản Thân Luôn Là Nhân Vật Chính - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:44:43
"Thôi Siêu Bân, chắc là Hạnh Chi cũng cố ý , trách cô ."
"Ôi dào, chuyện liên quan đến sự trong sạch của thì thể cho qua , mau thôi Lâm Siêu Bân, nữa cơm nguội mất."
Thấy ngăn , Tô Bội Bội cắn chặt môi, ghé tai Lâm Siêu Bân thì thầm.
Chỉ thấy mắt Lâm Siêu Bân càng lúc càng sáng lên, cuối cùng khinh bỉ liếc một cái.
"Hừ, thì coi như xong , Bội Bội hiền lành nên lớn chuyện, nhất là cô đừng ức h.i.ế.p Bội Bội nữa."
"Nếu đợi đến khi chúng về thành phố thì cô tay!"
cố gắng tìm kiếm điều gì đó từ ánh mắt đắc ý của Tô Bội Bội, nhưng chẳng thu hoạch gì.
Đành bỏ qua.
nhanh đó, cô nhịn nữa.
5
và Tô Bội Bội phân công chung một việc.
Nuôi heo.
Cô bịt mũi bịt miệng ghét bỏ trốn lưng .
Khi heo thấy thức ăn xông về phía chúng , cô hét lên một tiếng, đẩy về phía , còn thì ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
loạng choạng suýt ngã, đợi đến khi vững thì lạnh lùng lên tiếng: "Còn mau đây cho heo ăn, đừng hòng trốn việc."
"Dựa cái gì! Cô cho ăn , ." Tô Bội Bội bĩu môi bên ngoài chuồng heo, "Vừa hôi bẩn đừng hòng động ."
"Cô chắc chắn cho ăn?"
Thấy cô hề lay chuyển, lập tức giơ tay hô lớn: "Trưởng thôn, Tô Bội Bội việc nữa ."
Lời thốt , những xung quanh đều liếc với vẻ soi mói.
Thời đại , lao động là vinh quang, hành động của Tô Bội Bội rõ ràng là lơ là, cho dù là những thanh niên trí thức quan hệ với cô cũng khỏi khuyên nhủ, nhắc nhở cô .
Tô Bội Bội lập tức đổi sắc mặt, với vẻ thương cảm.
"Ôi cũng đạo lý chứ, nhưng mà nãy thấy , Hạnh Chi chê tay chân chậm chạp, đây là nghĩ cho cô để cô kiếm nhiều điểm công hơn thôi mà, điểm công cũng , chỉ cần bà Lâm và Hạnh Chi thể sống hơn là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dung-ao-tuong-ban-than-luon-la-nhan-vat-chinh/chuong-3.html.]
Cô sợ điểm công, dù Lâm Siêu Bân cũng sẽ ưu tiên cho cô những thứ .
chiều theo cô , vô duyên vô cớ rước phiền phức .
Thế là cũng học theo dáng vẻ của cô thở dài một tiếng: "Cô Tô là thành phố, chê heo ở thôn chúng dơ bẩn cũng thể hiểu , nhưng cũng thể cái gì cũng đổ lên đầu chứ."
"Người còn tưởng là cho cô Tô việc, nước miếng cũng dìm c.h.ế.t mất, chúng đều là một tập thể, việc cùng , cơm cùng ăn mới đúng chứ."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
" cứ tưởng cô Tô lười biếng tự tay thương sai , ai ngờ bây giờ cô vẫn như , haizz!"
Nói xong thở dài thườn thượt, lắc đầu đầy tiếc nuối.
Chuyện qua một thời gian, bận rộn việc lẽ cũng để bụng nữa, nhưng nhắc nhở như , lập tức hiểu rõ chuyện.
Ánh mắt xung quanh Tô Bội Bội càng lúc càng kỳ lạ, những thanh niên trí thức đó bụng khuyên nhủ cô cũng lặng lẽ tránh xa.
Một lúc , Vương Ngọc Na sững sờ trong giây lát, bỗng nhiên bật ha hả.
"Tô Bội Bội, cô giỏi thật đấy, dối mà cần nháp luôn, lúc đầu thì vì hũ kem tuyết mà ức h.i.ế.p Hạnh Chi, đó vì lười biếng mà tự tay thương, hôm nay cho heo ăn thì bảo Hạnh Chi chê cô, cô tài thế hả?"
khỏi đầu về phía Vương Ngọc Na, da ngăm nhưng dáng cao ráo, tính tình cũng thẳng thắn, quan hệ với Tô Bội Bội cũng tệ nhất, kiếp vì tính cách thảo mai của Tô Bội Bội mà hai ít gây gổ.
Đến nỗi khi Tô Bội Bội về thành phố, còn dùng thủ đoạn khiến Vương Ngọc Na vốn dĩ cũng thể về thành phố phí hoài mấy năm tháng ở thôn quê, bỏ lỡ gặp mặt cuối cùng với song .
Thật đáng buồn.
Lúc Tô Bội Bội nắm chặt hai tay, đôi mắt ngấn nước như sắp rơi lệ nhưng ẩn chứa sát khí.
Cô mím chặt môi, nước mắt chực trào nhưng tiếng quát giận dữ của trưởng thôn cho giật .
Trưởng thôn cầm quyển sổ ghi điểm công tay, giơ mặt Tô Bội Bội nghiêm giọng : "Cô tự xem , mấy tháng nay điểm công của cô chỉ chút xíu thôi!"
Ánh mắt Tô Bội Bội sự lảng tránh, tỏ vẻ quan tâm.
Cũng , trong lòng cô , điểm công gì quan trọng chứ.
Dù cô cũng là... của thế giới .
6
Tô Bội Bội là xuyên đến.
Đây là chuyện mà khi c.h.ế.t mới .