Đúng Lúc Gặp Được Người
Chương 5
24
Thanh đoản kiếm trong tay ta cuối cùng vẫn không đâm trúng ngực Thẩm Vấn An.
Nhiều năm không cầm kiếm, ta sớm không quen với việc đó.
Lần trước đâm hắn bị thương cũng do hắn không phòng thủ, là do ta may mắn.
Nhưng lần này ta dùng hết sức nhưng cũng không thể khiến hắn bị thương.
Hắn tóm được ta và trói lại. Có lẽ hắn nhận ra ta thật sự xuống tay, hắn bóp chặt lấy cằm ta, vẻ mặt hung tợn.
Giọng nói đầy nguy hiểm.
“A Lê, ta làm hết tất cả những chuyện này đều vì tương lai của hai ta.”
“Yên tâm, nếu nàng nhớ Tạ Cửu nhiều đến như vậy. Ta chắc chăn sẽ mang thủ cấp của hắn về cho nàng!”
Đúng lúc đó tấm mành che được vén lên, có người tới.
Thẩm Vấn An quay đầu nhìn, lạnh lùng nói: “Trông chừng nàng ta!”
Sau khi nghe được câu trả lời, hắn mới dừng lại không nói tiếp, phất áo rời đi.
Đến khi Thẩm Vấn An đi ca, người nọ nhanh chóng bước tới chỗ ta.
“Tỷ tỷ.”
Nàng nhẹ giọng nói nhỏ vào tai ta.
Không ai khác ngoài Tô Dao Dao, người đã bỏ thuốc vào trà của ta, tiếp tay giúp Thẩm Vấn An đưa ta đi.
“Một canh giờ nữa, lính gác bên ngoài sẽ thay ca. Ta biết một lối ra, lúc đó sẽ lặng lẽ đưa tỷ trốn thoát ra ngoài.”
“Lần trước, Thẩm Vấn An dùng tính mạng của mẹ ta để ép, ta không muốn nhưng không thể chống lại hắn.”
“Nhưng tỷ đừng lo, lần này nhất định ta sẽ cứu tỷ.”
25.
Tô Dao Dao nói sẽ giúp ta rời đi, ta không hề nghi ngờ.
Đúng như những gì nàng ấy nói.
Một canh giờ sau, nàng ấy lợi dụng sơ hở canh chừng lỏng lẻo và dẫn ta ra ngoài ngay trước mắt đám lính canh.
Tên lính gác nhìn Tô Dao Dao ngây ngốc, nhưng cách xưng hô lại vô cùng cung kính.
“Phu nhân”, tuyệt đối không hề đúng với xưng hô dành cho thiếp thất của Thẩm Vấn An.
Nàng nhìn ta đầy nghi ngờ, nàng nhẹ nhàng mở miệng.
“ Có lẽ vị Chử tiểu thư ở phía ngoại thành kia là một người hoàn hảo.”
“Gương mặt này của ta chỉ có vài phần giống nàng, không chỉ rơi vào mắt Thẩm Vấn An mà còn lọt vào mắt xanh của Hoài Vương….”
Nàng cong môi mỉm cười.
Chỉ hai câu ngắn ngủn khiến ta bị chấn động, không tin nổi vào tai mình.
“Thẩm Vấn An, hắn đưa ngươi cho…..”
“Đưa cho Hoài Vương” bốn chữ này giống như thứ đồ trao đổi, ta không thốt lên lời.
Lồng ngực phập phồng.
Một lúc lâu sau mới nén lại lửa giận trong lòng.
“Tên súc sinh!”
Khi nãy ta nên liều mạng giếc chếc hắn!
Rõ ràng chuyện đó xảy ra với Tô Dao Dao, người nên tức giận, khóc lóc phải là nàng.
Nhưng biểu hiện của nàng ấy vô cùng bình thường.
Bình tĩnh chuyển đề tài.
“Thẩm Vấn An đưa lính tới đây đóng quân chỉ là giả. Sáng sớm hôm nay, Hoài Vương đã mang theo 3000 binh lính đóng giả làm dân thường, tiến vào kinh thành thông qua mật đạo của Hoàng gia.
“Còn quân lính ở ngoài thành, tối nay Thẩm Vấn An đưa lính tới tấn công thành còn Hoài Vương sẽ trực tiếp đánh vào trong cung.”
“Tỷ tỷ, tin tức này ta không thể truyền ra được. Nếu là tỷ, nhất định có thể đưa tin tức này tới cho Tạ công tử và Trấn Quốc công….”
Trong lúc nói chuyện, nàng đã dẫn ta tới bìa rừng ngoài doanh trại.
Ở đó đã buộc sẵn một con ngựa.
Một con ngựa, hai người chạy trốn không phải là không thể.
Trong lòng ta vô cùng bất an, vô thức hỏi:
“Muội không đi sao?”
“Ta không đi được.”
Tô Dao Dao cười.
Lần này, ta cuối cùng cũng nhìn thấy nụ cười chua xót trên môi nàng.
“Thẩm Vấn An dùng tính mạng của mẫu thân ta, giam cầm ta bao nhiêu năm thì cũng nhục mạ ta bấy nhiêu.”
“Ta vẫn còn muốn ở lại để tận mắt nhìn Thẩm Vấn An chếch không toàn thây, thay mẫu thân ta báo thù…”
26.
Tô Dao Dao hận Thẩm Vấn An, so với tưởng tượng quá ta càng hận sâu sắc.
Xa xa vang lên tiếng tìm người bỏ trốn, nàng vội vàng thúc giục.
“Tỷ tỷ, mau đi đi. Kể cả nghe thấy cái gì cũng đừng quay đầu lại.”
“Mau chóng đưa tin tới kinh thành, tính mạng của người dân trong thành đều giao cho tỷ.”
Nàng đang cười, nụ cười rạng rỡ như đóa tử đinh hương đang bay trong gió.
Nhưng ta thấy rõ sự quyết tâm trong mắt của nàng.
Ta muốn dẫn nàng đi cùng. Muốn khuyên nàng báo thủ có rất nhiều cách, không nhất thiết phải dùng tính mạng của mình.
Thậm chí còn muốn ở lại bên cạnh nàng.
Nhưng ta hiểu rõ một điều, ta không khuyên được bởi nàng sớm đã hạ quyết tâm.
Hơn nữa nàng nói không sai.
Phải nhanh chóng mang tin tức này về kinh thành cho Tạ Cửu.
“Được… ta nhất định sẽ làm được….”
Cuối cùng, ta nhìn nàng rất lâu, người con gái đã từng nắm tay ta trong đêm tối:
“Tỷ tỷ, tỷ có thể coi muội giống như là người thân trong nhà…”
Ta do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng vẫn cưỡi ngựa rời đi.
Rõ ràng đã là mùa xuân rồi.
Nhưng sao gió lại lạnh buốt, khiến mắt ta rất đau.
Ta nghe thấy phía sau vang lên tiếng đao kiếm va chạm.
Nghe thấy Thẩm Vấn An gào rống.
“Tô Dao Dao, đến cả ngươi cũng phản bội ta.”
Thậm chí còn nghe thấy tiếng cười vui vẻ, thoải mái của Tô Dao Dao.
Nhưng ta không dám quay đầu lại, cũng không dám dừng lại.
Chạy mãi cho đến khi nhìn thấy hai vạn quân An Châu đang canh trấn thủ ở cổng thành, nhìn thấy Trần Quốc công, mới không nhịn được mà khóc lớn.
“Tạ Cửu đang ở đâu?”
“Hoài Vương đã vào thành rồi!”
Hoài Vương vào thành, Trần Quốc công lại không có vẻ gì là bất ngờ.
Sau khi hỏi thăm khắp nơi mới biết được, mật đạo của hoàng gia chỉ có các vị hoàng tử biết.
Từ đêm qua, Tạ Cửu đã mang theo người nói sẽ canh giữ ở lối vào mật đạo.
Nhưng không chắc chắn, chỉ dẫn theo 500 binh lính và ngựa.
500 với 3000, một khoảng cách về số lượng quá lớn.
Số binh mã còn lại cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi cho dù Hoài Vương có bị xử tử cũng không dám chắc Thẩm Vấn An có dẫn người tấn công thành hay không.
Sau một hồi thảo luận, Trần Quốc công cũng quyết định dẫn hai nghìn binh mã, thúc thúc của Tạ Cứu sẽ đem quân đến tiếp viện.
Hai ngàn đã là quá đủ.
Ta không muốn ở trong thành chờ đợi.
Thay một bộ quân phục rồi đi theo.
Nhưng tới nơi, đứng ở chỗ cao chỉ thấy một biển máo, đội quân An Châu sớm đã không còn lại bao người.
Tạ Cửu người đầy máu đang chiến đấu cùng Hoài Vương.
Không khí hỗn loạn, phía sau Tạ Cửu bỗng nhiên bay tới một mũi tên, đâm trúng hông hắn.
Chuyển động bị khựng lại, trong nháy mắt đã bị Hoài Vương dùng kiếm đâm xuyên qua bả vai.
Cả người là huyết tạ cữu đang cùng Hoài Vương chém giết.
27
Thanh kiếm đột ngột rút ra.
Tạ Cửu ngã xuống đất.
Mặt trời đã lên cao nhưng ta phảng phất nghe thấy tiếng gào thét như tiếng sấm.
Ý thức dường như bị rút ra, lơ lửng trong không trung.
Ta thấy quân An Châu tiếp viện lao tới cùng với quân địch chém giếc lẫn nhau.
Ta thấy thúc thúc của Tạ Cửu kéo hắn tới chỗ an toàn.
Cũng nghe thấy có người hét lớn: “Bắt lấy Hoài Vương cho dù sống hay chếch.”
Loại cảm giác này không chân thật.
Cho đến khi một cơn gió thổi tới mùi máo tanh nồng nặc.
Ta bừng tỉnh, lảo đảo lao tới chỗ Tạ Cửu.
Áo giáp của hắn đã nát bươm.
Miệng vết thương, máu tươi chảy ròng ròng. Hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chếch.
Càng đến gần, chân ta như mềm nhũn ra, khó khăn lắm mới có thể lết tới cạnh hắn mà ngã xuống.
“ Tạ Cửu….”
Lúc này ta cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn vì mình đã mang theo thuốc trị thương.
May mắn vì mình đã từng học qua y thuật.
Mũi tên bên hông ta không dám rút, chỉ có thể bẻ gãy, chờ khi về lại thành sẽ xử lý.
Nhưng ta mang theo thuốc cầm máo, đối với những vết thương lớn bé trên người Tạ Cửu đều rất hữu dụng.
Những viên thuốc dính máu, khó khăn lắm mới có thể nhét được vào miệng hắn.
Xong xuôi, lúc này đôi tay ta mới bắt đầu run rẩy.
“Tạ Cửu…..”
“Chàng không thể chếch được, chúng ta còn chưa thành thân đâu…..”
Giọng ta run rẩy, muốn đánh thức hắn.
“Chàng để lại thư, ta đã đọc.”
“Rõ ràng năm ấy ở rừng hoa hạnh lâm ở ngoại thành Lương Châu, chàng chính là người cứu ta nhưng tại sao lại không nói cho ta biết.”
“Lại còn nói nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ta hãy đi Kỳ Xuyên…”
“Chàng cứu ta ở Lương Châu, khi tỉnh lại, người đầu tiên ta nhìn thấy là chàng. Từ lúc đó, ta đã không còn đường lui.”
“Nhưng nếu chàng chếch, ta tuyệt đối sẽ không có ý định sẽ sống một mình….”
………
“Nàng….Không thể….”
Tiếng nói nhỏ bé, yếu ớt mà ta nghe giống như tiếng sấm nổ.
Ta giật mình, không dám thở.
Tạ Cửu đang nằm trên mặt đất, lông mi khẽ động, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Hô hấp không ổn định vậy mà hắn còn muốn dùng hết chút sức lực còn lại, miệng run rẩy cố nặn ra một nụ cười hướng về phía ta.
“A Lê…..Nàng đừng khóc nữa…..”
“Còn chưa cưới được nàng…..Làm sao ta dám chếch….”
“Lần này….Là nàng đã cứu ta…”
28
Trận chiến này cuối cùng cũng thắng.
Hoài Vương bị thúc thúc của Tạ Cửu bắt sống.
Đại quân ở ngoài thành đáng ra nên tấn công thành từ đêm qua nhưng lại không có động tĩnh gì.
Ngày hôm sau mới hay tin Thẩm Vấn An đã chếch, bị trúng độc, lại còn bị đâm một nhát chí mạng vào ngực trái.
Mà người giết hắn, Tô Dao Dao lại không rõ tung tích, không ai biết nàng ta đã đi đâu.
Quân địch như rắn mất đầu, sớm đã buông vũ khí đầu hàng.
Trận cuồng phong đã trôi qua.
Tạ Cửu nói không sai.
Hoàng đế không hề giống với tiên đế.
Việc Trấn Quốc công không có thánh chỉ mà điều động quân đội, tân đế không những không trách tội mà còn ngợi khen ban thưởng.
Không chỉ khôi phục lại thân phận “Kỳ Vương” của Tạ Cửu mà còn cả quyền lực của Trấn Quốc công.
Tân đế ban cho Tạ Cửu một vương phủ ở kinh thành, muốn hắn ở lại dưỡng thương.
Nhưng Tạ Cửu từ chối.
Miệng vết thương mới đóng vảy, hắn đã nhốn nháo muốn trở về Vân Châu.
Ngày rời đi, tân đế thay trang phục đi tuần, đặc biệt tới từ biệt.
Ở cửa thành, không biết huynh đệ bọn họ nói cái gì.
Từ xa thấy tân đế gật đầu, vỗ vỗ vai Tạ Cửu, nhìn về phía ta nở một nụ cười.
Một lát sau, Tạ Cửu cũng mỉm cười.
Bọn họ nói chuyện không lâu.
Ngồi trong xe ngựa về Vân Châu, ta tò mò hỏi hắn nhưng hắn không trả lời.
Chỉ tỏ ra bí mật: “ A Lê, bây giờ có về Vân Châu cũng không kịp thành hôn. Không bằng, chúng ta đi vòng về Lương Châu? Ta muốn tới mộ của Chung tướng quân và cha mẹ nàng bái tạ.”
Hắn không nói, ta cũng có thể đoán được.
Có lẽ hắn cầu xin Hoàng thượng trả lại danh dự cho ông nội ta.
Vòng về Lương Châu không phải chỉ là bái tạ.
Có lẽ hắn đã có tính toán, muốn cho ta một bất ngờ.
Lòng ta có chút chua xót, lại có chút ngọt ngào.
Nhìn đôi mắt đầy vui vẻ của hắn, ta không nỡ vạch trần. Ta chỉ nhẹ nhàng cầm tay và mỉm cười với hắn.
“Được.”
“Tất cả đều nghe theo ý chàng….”
Hoàn Toàn Văn.