Dung Ngư
Chương 1
1.
“Phu nhân Ninh gia tin vào Phật, rất thương người nghèo khổ.”
Khi mở mắt ra, tỷ tỷ ta là Dung Yên đang bôi bùn đất lên mặt ta, trên người ta là bộ quần áo rách nát mà tỷ tỷ đã mất công tìm kiếm.
“Muội hóa trang thành ăn mày, phu nhân Ninh gia nhìn thấy nhất định sẽ thương xót.”
Ta nhìn tỷ tỷ trước mặt, Dung Yên, tỷ tỷ cau mày cúi đầu, làn da trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp, áo dài trang nhã.
Nỗi đau đớn khi chet đ uối trước đó dường như vẫn còn đeo bám ta.
Kiếp trước, vì vô tình cứu được công tử Ninh gia bị rơi xuống nước, ma ma ở Cục Từ Ấu nói rằng phu nhân Ninh gia có ý định nhận ta làm nữ nhi.
Lúc đó, Dung Yên đã hóa trang ta thành ăn mày. Tỷ tỷ dạy ta nhất định phải kể hết những gian khổ ở đây cho phu nhân Ninh gia nghe
Ta phản đối tỷ tỷ, ma ma ở Cục Từ Ấu đối xử với chúng ta rất tốt, dạy chúng ta học chữ, thêu thùa, ta sao có thể nói bậy được.
Tỷ tỷ Dung Yên lại vuốt tay ta: “Ngốc ạ, muội không nói thế, sao khiến người ta thương xót được?”
Sau đó, khi phu nhân Ninh gia đến, ta không nói như tỷ tỷ dạy, chỉ quỳ lạy cảm ơn phu nhân đã ban ân. Nhưng vì trang phục ăn mày mà khiến phu nhân Ninh gia nghi ngờ.
Bà nghi ngờ Cục Từ Ấu nhận tiền của quan lại mà lại đối xử tệ bạc với cô nhi. Tống ma ma của Cục Từ Ấu giận dữ, lập tức gọi tất cả mọi người đến. Mọi người đều mặc chỉnh tề đứng thành hàng, chỉ có ta là mặt mũi dính bùn, quần áo rách nát.
Lúc này, Dung Yên bước ra từ đám đông, cung kính hành lễ với phu nhân Ninh gia: “Muội muội có lòng muốn tìm một tương lai tốt nhưng lại đi nhầm đường, ta thay mặt muội ấy xin lỗi phu nhân.”
Tỷ tỷ lại nhìn ta đang quỳ lạy: “Dù cầu xin người khác nhận nuôi, cũng không thể mất thể diện.”
“Muội hành xử như vậy thật sự rất khó coi.”
Phu nhân Ninh gia là phu nhân của Hàn Lâm Đại Học Sĩ, luôn căm ghét những kẻ xảo trá. Bà lập tức nhíu mày, chỉ thưởng cho ta mười lượng bạc để cảm ơn vì đã cứu nhi tử.
Ta và Dung Yên là tỷ muội, nhà gặp nạn từ nhỏ nên mới lưu lạc đến Cục Từ Ấu. Kiếp trước, ta luôn tin rằng tỷ tỷ không cố ý như vậy, chỉ vì sợ phu nhân Ninh gia giận ta nên mới ra hạ sách này.
Kết quả là ta mất cơ hội được Ninh gia nhận nuôi. Đêm đó, quản gia Ninh gia lại gửi kiệu đến đón tỷ tỷ Dung Yên. Thì ra Hàn Lâm Đại Học Sĩ nghe chuyện về Dung Yên ở Cục Từ Ấu, khen tỷ tỷ có phong thái và quyết định nhận tỷ tỷ làm dưỡng nữ.
Khi kiệu đến đón tỷ tỷ, Tống ma ma của Cục Từ Thiện đang chống nạnh mắng ta: “Dung Ngư, con cố tình giả làm ăn mày, ngày thường ta thiếu ăn hay thiếu mặc con sao?”
“Chỗ này nhỏ bé, không nuôi nổi con.”
Ta bị các ma ma đuổi ra khỏi Cục Từ Ấu.
Các cô nhi ở Cục Từ Ấu đều học một số nghề để tự bảo vệ mình, đến tuổi mười ba còn có thể được chỉ định cho một gia đình tốt.
Ta lúc đó chưa đủ tuổi, ở kinh thành không ai bảo vệ. Ta vội vàng nắm lấy tay tỷ tỷ Dung Yên, hỏi tỷ tỷ ta phải làm sao.
Dung Yên sững lại, cau mày đẩy tay ta ra: “Tự cầu thì hơn, lời tỷ tỷ dạy hàng ngày muội quên hết rồi sao.”
Tỷ tỷ không ngoảnh lại mà bước lên kiệu của Ninh gia.
2.
May mà ta còn mười lượng bạc được phu nhân Ninh gia ban cho.
Ta mang theo bạc, nhờ bà Chu, người bán thịt thường chăm sóc ta, giúp thuê một căn nhà ở ngoại ô kinh thành.
Mười lượng bạc nếu tiết kiệm có thể dùng vài năm. Ta có thể đến Lân Khê Dệt Phường đóng một ít tiền, bắt đầu làm từ học việc, nâng cao kỹ năng thêu thùa, sau này trở thành thợ thêu cũng có thể tự nuôi sống mình.
Khi bà Chu nói với ta rằng mọi việc đã xong, chỉ còn chờ giao tiền, tỷ tỷ Dung Yên lại đến.
Tỷ tỷ nhìn ta, khuôn mặt như phủ một lớp sương lạnh.
Dung Yên vỗ tay, nha hoàn thân cận của tỷ tỷ là Thúy Nhi bước tới, giật lấy số bạc trong tay ta.
Ta ôm chặt số bạc, nhưng bị Thúy Nhi đẩy ngã xuống đất.
Dung Yên nhìn ta từ trên cao: “Tỷ tỷ luôn dạy muội, người nghèo không nhận sự bố thí dễ dãi. Muội đã cứu mạng huynh tỷ, nhưng sao có thể tự phụ với công lao mà chiếm đoạt phần thưởng của phụ mẫu tỷ?”
Phải rồi, lúc đó Dung Yên đã trở thành Ninh Yên, tự xưng là tiểu thư Ninh gia.
“Nhưng đó là phần thưởng mà phu nhân Ninh gia đã ban cho muội.” Ta ngẩng đầu lên cố gắng biện minh.
Tỷ tỷ có vẻ thất vọng: “Cứu người chỉ là một việc nhỏ, muội tham lam như vậy, thực sự làm mất danh dự của gia đình.”
Số bạc của ta bị họ lấy đi.
Bà Chu bán thịt không nhìn được, xin tỷ tỷ nương tay, cho ta một con đường sống.
Dung Yên chỉ nhàn nhạt nói: “Con người phải có khí tiết, tỷ tỷ đang rèn luyện phẩm hạnh cho muội.”
Vì không có số bạc đó, ta lưu lạc trên đường phố.
Suýt nữa thì bị người ta làm nhục đến chết.
—
3.
Trong phòng, Dung Yên hài lòng nhìn bùn đất trên mặt ta: “Như vậy, mọi thứ thật hoàn hảo.”
Ta bừng tỉnh khỏi cơn mơ hồ, cười hỏi tỷ tỷ: “Tỷ tỷ à, mặt đầy bùn đất thực sự có thể khiến Ninh Phu nhân thương xót sao?”
Dung Yên sững sờ một chút, giận dữ nói: “Tỷ là tỷ tỷ ruột của muội, có thể hại muội sao?”
Thấy ta im lặng, tỷ tỷ lo lắng nói thêm: “Lát nữa muội cứ làm theo lời tỷ tỷ, đảm bảo Ninh Phu nhân sẽ thương xót muội.”
Tống ma ma của Cục Từ Ấu đứng ngoài gõ cửa, nói rằng Ninh Phu nhân đã đến và đang ở trong phòng khách.
Ta không bỏ lỡ vẻ vui mừng thoáng qua trong mắt Dung Yên.
Kiếp trước ta luôn nghĩ, tỷ tỷ thật lòng vui mừng cho ta vì ta được Ninh gia nhận nuôi.
Bây giờ nghĩ lại, ta thực sự ngu ngốc.
Ta ôm bụng, nhăn mặt nói: “Tỷ tỷ đi trước đi, muội đau bụng, cần đi vệ sinh.”
Dung Yên có vẻ nghi ngờ, nhưng vì vội vàng để lấy lòng Ninh Phu nhân, chỉ dặn dò ta nhanh chóng kể lại những khó khăn ở Cục Từ Ấu cho Ninh Phu nhân nghe.
Ta gật đầu, sau đó nhìn tỷ tỷ nâng váy lên, vội vã ra khỏi phòng.
—
4.
Một khắc sau, ta đến phòng khách.
Ninh Phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa. Dung Yên đang rót trà cho bà.
Dung Yên quay đầu, nhìn thấy ta, khuôn mặt tỷ tỷ thoáng hoảng hốt, suýt làm đổ chén trà.
Vì ta đã rửa sạch mặt và thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Tỷ tỷ hít một hơi thật sâu, không tiện nổi giận ngay tại chỗ, chỉ nhìn ta với ánh mắt trách móc.
Ninh Phu nhân nhan sắc xinh đẹp, đoan trang.
Bà không nhận chén trà của Dung Yên, mà đứng dậy, bước đến trước mặt ta: “Tiểu Ngư đúng không? Sao đến trễ thế này?”
Khi công tử Ninh gia được cứu, huynh ấy có hỏi tên ta, nói rằng nhất định sẽ đến tận nhà cảm tạ. Ta thành thật trả lời, chỉ nói mình ở Cục Từ Ấu, không dám làm phiền quý nhân.
Kiếp trước, dù hiểu lầm ta có ý đồ, Ninh Phu nhân cũng không trách móc, còn thưởng cho ta mười lượng bạc.
Nghĩ đến đây, ta mỉm cười giải thích: “Lúc nãy con làm bẩn quần áo, nghe nói Ninh gia là gia đình học thức, con cảm thấy gặp phu nhân trong tình trạng đó không tốt, nên đã đi thay một bộ quần áo sạch sẽ.”
Phu nhân không trách móc ta đến trễ, chỉ yêu thương nhìn ta: “Hôm đó Huyền Nhi đi dạo, vì ngắm hoa sen trên hồ mà rơi xuống nước, nếu không có con cứu giúp… ông nhà và ta e rằng không chịu nổi.”
Công tử Ninh gia vốn sẽ không rơi xuống nước, Huynh ấy không cho hạ nhân đi theo, tự mình đến nơi vắng vẻ ngắm hoa sen, mới xảy ra chuyện.
Ta chân thành nói: “Thực ra con cũng không biết bơi, chỉ vì bờ hồ có cây trúc, con mới nhặt được, vô tình cứu được công tử quý phủ. Phu nhân sau này vẫn nên để công tử cẩn thận hơn, không nên để người hầu rời xa.”
“Đúng là một đứa trẻ thật thà.”
Phu nhân gật đầu, đột nhiên nhíu mày: “Sao lại gầy gò thế này? Tỷ tỷ con nói con đã chịu nhiều khổ sở.”
“Đâu có ạ.” Ta lắc đầu: “Tống ma ma đối xử với chúng con rất tốt, mỗi dịp lễ tết đều có quần áo mới, mỗi bữa ăn con đều ăn no.”
Dung Yên trừng lớn mắt: “Muội muội sao có thể nói bừa…” Tỷ tỷ ấy nói được nửa câu, chợt nhìn thấy Tống ma ma đi tới, liền nuốt lại lời định nói.
Tống ma ma đang ôm vài bộ quần áo mới đi vào, có lẽ đã nghe thấy lời ta nói, nên nét mặt rất hài lòng.
“Phu nhân nhân từ, hôm trước phu nhân đã phái người báo cho Cục Từ Ấu, ta cũng đã chuẩn bị vài bộ quần áo mới cho A Ngư thay đổi, phu nhân nhà không có nữ nhi, ta sợ phủ phu nhân nhất thời không kịp chuẩn bị.”
Ninh Phu nhân gật đầu: “Tống ma ma có lòng rồi.”
Phu thê Ninh gia tình cảm sâu đậm, Ninh phu nhân bị tổn thương khi sinh Ninh công tử, từ đó không thể sinh thêm.
Họ mong có một nữ nhi, để đủ nếp đủ tẻ. Kiếp trước, chính vì công tử Ninh gia trở về báo cáo việc này, mới khiến phu thê Ninh gia có ý định nhận con nuôi.
Rất nhanh, Ninh phu nhân nói rõ ý định, cẩn thận dò hỏi ta có nguyện ý làm nữ nhi của bà không.
Ta gật đầu nói mình nguyện ý.
Ninh phu nhân liên tục nói tốt, nắm chặt tay ta, còn bảo nha hoàn đi theo tặng bạc cho Tống ma ma, nói rằng bà ấy đã dạy dỗ ta rất tốt.
Ninh Phu nhân nắm tay ta, mọi người đang chuẩn bị rời đi. Bất ngờ, Dung Yên xông ra phía trước, chặn đường Ninh Phu nhân.
Ninh Phu nhân có chút không hài lòng: “Ngươi định làm gì?”
Dung Yên mắt đỏ hoe, đáy mắt ngấn lệ: “Xin phu nhân cho phép, ta và Dung Ngư là tỷ muội ruột, cứ nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ xa nhau, mẫu thân chúng ta trước lúc lâm chung còn nắm tay ta, dặn dò phải chăm sóc tốt cho muội muội.”
“Bây giờ muội muội có tiền đồ tốt, ta là tỷ tỷ thật lòng mừng cho muội, trong lòng cũng mong được tận mắt nhìn muội trưởng thành, để an ủi linh hồn phụ mẫu trên trời.”
Tỷ tỷ ấy nói xong, liền quỳ xuống, khẩn thiết: “Ta không muốn làm phu nhân khó xử, chỉ là trong lòng thực sự không nỡ xa muội muội, dù… dù phải làm nô tỳ ở phủ phu nhân, ta cũng không muốn xa rời muội ấy.”
Tỷ tỷ ấy tin chắc phu nhân Ninh gia sẽ không để tỷ tỷ làm nô tỳ.
Ta lạnh lùng cười trong lòng, kiếp trước thấy ta quỳ lạy cảm tạ Ninh Phu nhân, Dung Yên tỏ ra rất khinh thường.
Bây giờ tỷ ấy thể hiện như vậy, chẳng phải chính là hành vi tỷ ấy khinh thường nhất sao?
Ninh Phu nhân có vẻ khó xử, Dung Yên không có ơn cứu mạng với công tử nhà họ Ninh. Ninh lão gia thanh liêm, Ninh Phu nhân nuôi ta cũng đã bàn bạc với ông, đột nhiên nhận nuôi thêm một người, e rằng Ninh Phu nhân cũng khó quyết định ngay lập tức.
“A Ngư à, con nghĩ sao?” Ninh Phu nhân hỏi ta.
Dung Yên nhìn ta đầy mong đợi.
Tỷ ấy biết, chỉ cần tỷ ấy tỏ ra như vậy, ta chắc chắn sẽ không nỡ từ chối, và chỉ cần ta lên tiếng, dù Ninh Phu nhân khó xử cũng sẽ miễn cưỡng nhận tỷ tỷ cùng vào.
“Tỷ tỷ không phải luôn dạy muội, dù cầu xin được nhận nuôi cũng không thể mất thể diện sao?”
Dung Yên mặt tái nhợt: “Tỷ tỷ nói vậy lúc nào?”
Ta không thèm để ý đến tỷ tỷ, hành lễ với Ninh Phu nhân: “Tỷ tỷ có tính cách cao quý, bình thường thích chăm sóc cây cỏ, nếu phủ phu nhân có hoa phòng, có thể giao cho tỷ tỷ ấy chăm sóc.”
Ninh Phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cũng tìm được cách giải quyết.
“Được thôi.”
Dung Yên nhìn Ninh Phu nhân không tin nổi, cuối cùng trong mắt đầy ấm ức đáp: “Vâng.”
Khi rời khỏi Cục Từ Ấu, Dung Yên còn muốn lên xe ngựa cùng ta, nhưng bị Triệu quản gia kéo xuống, sao có thể để tỳ nữ đi cùng với phu nhân và tiểu thư?
Hoa phòng của Ninh gia, là nơi mà ta kiếp trước quen thuộc nhất.
Tỷ tỷ Dung Yên nói rằng đó là ân huệ mà tỷ tỷ đã vất vả cầu xin cho ta.
—