Dung Ngư
Chương 6
20.
Đến ngày sinh nhật của Quý phi như dự kiến.
Trong kiếp này, chậu hoa Lan được Đinh quản sự chăm sóc lại bị Dung Yên phá hủy.
Khi ta đi cùng Ninh lão gia và Ninh phu nhân vào cung, ta tình cờ gặp Dung Yên được Trần Bình vương gia để lại ngoài cung.
Ánh mắt của nàng ta nhìn về phía ba người Ninh gia chúng ta đầy ác độc, và không hề che dấu.
Ta xuống xe ngựa.
Nghe thấy Dung Yên nói lớn phía sau: “Dung Ngư, phúc và họa sẽ hồi đáp, cách cư xử của ngươi với ta, liệu ngươi có nghĩ đến kết cục của chính mình không?”
Ta không để ý, cùng Ninh phu nhân vào cung.
Trong buổi yến tiệc, đến lượt mọi người dâng quà.
Ninh lão gia thật sự như kiếp trước, dâng cho Quý phi một bức tranh Lan, khen ngợi nàng với phẩm chất cao quý.
Trần Bình vương gia dựa vào rượu, la hét muốn xem kỹ hơn. Nô tài cầm bức tranh run rẩy, nhưng không thể làm ra điều gì.
Trần Bình vương gia ngay lập tức xé rách bức tranh, nói rằng phát hiện có điều gì đó lạ.
Tuy nhiên, sau khi vật lộn với bức tranh đó, hắn ta không tìm thấy gì. Hắn ta lầm bầm nói: “Không thể… ”
Khi thấy Hoàng đế tức giận, Trần Bình vương gia liền lấy lí do mình đã say rượu, chứ không phải cố tình làm hỏng.
Ninh phu nhân nắm chặt tay ta, ta dịu dàng nhìn bà. Ninh lão gia lúc này cũng nhận ra điều gì đó.
Ta hiểu, đêm qua ta đã đốt cháy bức tranh mà ban đầu Ninh lão gia dự định làm quà tặng, đã làm Ninh lão gia không vui. Họ đều nghĩ ta bị đ iên, nhưng ta chỉ nhẹ nhàng xin lỗi: “Xin phụ thân hãy vẽ lại một bức tranh mới.”
Hoàng đế tức giận, trước mặt tất cả mọi người và thần tử trong cung, mắng Trần Bình vương gia một cách dữ dội, làm phi tần mất hứng và phạt hắn ta nửa năm lương bổng.
Bên ngoài cung, Dung Yên đứng đợi một cách lo lắng. Cho đến khi thấy Trần Bình vương gia ra khỏi cung với vẻ giận dữ.
Nàng ta muốn đi tới, nhưng bị Trần Bình vương gia đẩy ngã xuống đất.
Dung Yên không hiểu chuyện, đôi mắt trong veo của nàng ta đầy sương mù.
Nhưng Trần Bình vương gia không còn dịu dàng như trước, nhìn nàng ta với vẻ tàn nhẫn: “Ngu như lợn!”
Xe ngựa của Vương phủ rời đi, nhưng Dung Yên bị bỏ lại, nàng ta không còn quan tâm đến thể diện nữa, khóc lóc chạy theo sau xe ngựa, hét lớn: “Vương gia, xin đừng bỏ thiếp.”
Sau khi trở về, Ninh phu nhân ra lệnh bán Thụy Nhi đi.
20.
Trong tháng đông này.
Những lá thư của Dung Yên được gửi vào Ninh phủ liên tục, chỉ định rằng muốn giao cho ta.
Sau giờ học, để giải tỏa tâm trạng, ta mở ra và đọc một, hai lá thư.
Toàn bộ nội dung đều là những lời cay đắng, ăn năn về những sai lầm trong quá khứ của tỷ ấy.
Tất nhiên, trong đó cũng có việc Trần Bình vương gia cưới tiểu thư Thôi gia làm chính phi, vị Vương phi mới ghen tị với vẻ đẹp của tỷ ấy, luôn cố gắng làm khó tỷ, nên tỷ ấy van xin ta cứu giúp.
Ta tích trữ một chồng thư, để cho Trúc Quả đốt trong cái bếp lò, cũng để cho ta cảm thấy ấm áp.
Đông qua xuân lại đến.
Khi ta gặp lại Dung Yên, là khi Triệu Phi truyền ta.
Bên ngoài cung, có một người hình dáng đáng ngờ, lẻn theo sau xe ngựa của ta một cách lén lút.
Ngay khi ta xuống xe, ta thấy một đôi tay đầy máu, nắm chặt váy của ta.
Ta hoảng sợ, chủ nhân của đôi tay ấy, khuôn mặt bị trầy xước, quần áo rách rưới, giống như một kẻ đ iên dại.
“Muội cứu tỷ, tỷ là tỷ tỷ của muội mà” Giọng nói của nàng ta khàn khàn.
Ta nhăn mày: “Dung Yên?”
Một vị Vương phi ở xa cầm quạt đang đi đến gần.
Ta nhìn lên, cười: “Thôi Tiểu thư? Không, bây giờ nên gọi ngươi là Vương phi của Trần Bình vương gia.”
Nàng không đồng ý, nhìn về phía Dung Yên, người đang hoảng sợ trốn sau lưng ta.
“Ninh tiểu thư cũng muốn can thiệp vào việc nhà của ta sao?”
Dung Yên nắm chặt tay áo của ta: “Nàng ấy là muội muội của ta, làm sao có thể không can thiệp vào việc của ta?”
Trần Bình vương phi cười lạnh một tiếng, ra lệnh cho nha hoàn phía sau: “Nói dối, trừng phạt!”
Nhận ra Dung Yên đang run lẩy bẩy bên cạnh ta.
Ta nhẹ nhàng nói: “Dừng lại.”
Dung Yên nhẹ nhõm một hơi, nhìn ta với ánh mắt đầy hy vọng. Trần Bình vương phi không hiểu, liếc mắt hỏi ta.
Ta nhếch môi: “Cung điện ở trước mắt, nếu muốn đánh, đừng đánh ở đây.”
“Cảm ơn Ninh tiểu thư đã nhắc nhở.” Trần Bình vương phi nhẹ cười.
Dung Yên nghe lời ta nói, không thể tin vào mắt mình, nhìn ta, đôi mắt nghẹn ngào: “Dung Ngư, sao ta lại có muội muội đ ộc á c như vậy?”
Nàng ta gần như không thể đứng vững, ngã xuống đất.
Ta cúi xuống: “Chúng ta không phải đã c ắt đ ứt tình tỷ muội từ lâu rồi sao?”
Nàng ta nắm chặt váy của ta: “Tỷ sai rồi, tỷ thực sự biết mình sai rồi, xin muội, cứu giúp tỷ đi…”
“Buông ra!”
Nàng ta không chịu buông tay, ta giơ tay lên và lấy cây trâm cài tóc của mình, đ âm vào lòng bàn tay trái của nàng ta.
Khuôn mặt của Dung Yên biến sắc, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ta cúi xuống, nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn giet tỷ, không phải vì không tha cho tỷ, mà là ta biết, mỗi ngày tỷ sống sót đều đau đớn hơn cả cái chet.”
Trần Bình vương phi lắc tay, ra lệnh cho người kéo nàng ta đi. Thực sự là nghiệp báo, báo ứng không sai.
Dung Yên sẽ không biết, việc giúp đỡ Thôi tiểu thư trở thành Trần Bình vương phi chính là do ta.
Thôi gia từng có hôn ước với Trần Bình vương gia từ rất sớm, chỉ là đại tiểu thư của Thôi gia, người được phong làm phi đã qua đời, sau đó Thôi gia dần trở nên suy tàn, nhị tiểu thư của Thôi gia luôn mong ước có thể thành thân với Trần Bình vương gia, qua vài năm chờ hoài không đặng đã dẫn đến tâm bệnh, nhưng Trần Bình vương gia không bao giờ nhắc đến mối hôn sự ngày xưa, chỉ coi như là lời nói đùa của các bậc trưởng bối.
Trước đây, Trần Bình sợ nhị tiểu thư của Thôi gia làm ra chuyện gì đó, đã dùng lời ngọt ngào để làm dịu lòng nàng ấy và Dung Yên.
Ngoại thất của Trần Bình vương gia kiếp trước ta đã thấy, được cho là có thai, cũng chính là nhị tiểu thư của Thôi gia.
Sau buổi tiệc trong cung, ta đã để lại một lời nhắn cho Thôi tiểu thư.
Sau khi Dung Yên đi, ngày hôm sau, Thôi tiểu thư lấy lý do đã mơ thấy tỷ tỷ, muốn vào cung để kể chuyện cũ với Hoàng quý phi, và điều này đã được cho phép.
Hoàng quý phi thích ăn lê hương được nhập từ Vĩnh Châu, cũng rất thích thịt ngỗng, nhưng dùng nhiều lại gây tổn thương cho dạ dày và khiến cơ thể suy nhược.
Ít nhất cần mười ngày nữa, mới có thể được thái y tìm ra nguyên nhân.
Hoàng quý phi mời Thôi tiểu thư ở lại dùng cơm. Khi dùng cơm, Thôi tiểu thư tốt bụng nhắc nhở Hoàng quý phi rằng thịt ngỗng nướng không nên ăn cùng Lê hương. Hoàng quý phi ngay lập tức đi hỏi Thái y, mới biết điều đó đúng.
Hoàng quý phi biết ơn lòng tốt của Thôi tiểu thư. Ngày hôm sau, Hoàng thượng đã ra lệnh, ban hôn cho Trần Bình và nhị tiểu thư của Thôi gia.
21.
Ta sắp bước vào cung, nhưng lại có người gọi ta lại.
Một chiếc xe ngựa khác dừng lại trước cửa cung, một bàn tay rõ nét nhấc rèm lụa lên.
Trong xe, Ninh ca ca nhẹ nhàng nhìn ta, đưa cho ta một chiếc khăn.
“Cuối cùng vẫn phải đi gặp Quý phi, phải chú ý tới dáng vẻ một chút.”
Ta không nhận, mà thay vào đó, cười hỏi huynh ấy: “Khi huynh nhìn thấy ta như thế này, có cảm thấy thất vọng không?”
Huynh ấy suy tư một lúc: “Người quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, muội có thể tự bảo vệ mình, ta chỉ cảm thấy an tâm.”
Ta nói với ánh mắt hạnh phúc: “Cảm ơn huynh.”
Rồi quay lưng đi.
Nhưng Ninh Huân lại gọi ta lại một lần nữa. Huynh ấy nhìn xuống, nói nhẹ nhàng: “A Ngư, ta ở đây đợi muội.”
Ta quay đầu nhìn huynh ấy, có chút mơ màng, liệu sau đôi mắt đen bình tĩnh này có ẩn giấu những cảm xúc hoảng sợ, không được biết đến như ta không.
Trong kiếp này, kiếp trước, có lẽ ta cũng đã từng có những cảm xúc đó.
Nhưng ta biết, có lẽ Dung Ngư có thể, nhưng Ninh Ngư thì không thể.
Ta đã có con đường riêng muốn đi, không dám đặt cược vào những rủi ro khó khăn.
Ta mỉm cười nhìn huynh ấy.
“Huynh không cần phải đợi ta nữa, Quý phi sẽ phái người đưa ta ra khỏi cung.”
Không chờ đợi câu trả lời của huynh ấy, ta quay người đi mà không ngần ngại.
Làm một nữ quan, đó là lựa chọn của ta.
Ta đã là muội muội của Ninh Huân trên danh nghĩa, và phụ thân, mẫu thân ta yêu thương ta như nữ nhi ruột thịt của họ.
Dù sau đôi mắt đó ẩn giấu điều gì, cuối cùng thì vẫn không được chấp nhận bởi thế gian.
Làm người không nên tham lam quá nhiều.
Ta đã có người mà ta luôn ao ước, cũng như những thứ mà ta muốn bảo vệ.
22.
Trong ngự hoa viên, Quý phi giơ tay ngửi mẫu đơn, ý vị thâm trường: “Bản cung vừa mới từ tháp thành nhìn xa, xe ngựa của Ninh công tử đã lâu không rời đi.”
Trái tim ta bỗng chợt đập mạnh, nhưng bề ngoài vẫn bình thản: “Tình thân huynh đệ, cả Ninh gia đều đã đối xử rất tốt với hạ quan.”
Đúng vậy, hiện tại ta đã là một nữ quan của Thượng thư viện.
“Quý phi có hối hận không?” Ta nhìn những bông hoa trong ngự hoa viên, đột nhiên mở miệng.
Quý phi nhìn như đùa cợt, nhưng những lời ấy đã mở ra một con đường làm quan cho nữ nhân trong triều đại này.
“Hối hận điều gì? Hối hận trở thành thiếp thất trong cung này sao?” Quý phi cười nhạo.
Thị nữ bên cạnh nàng nhẹ giọng trách cứ: “Người hãy cẩn thận lời nói.”
Quý phi lắc đầu, nở nu cười: “Bản cung có tiếc nuối, nhưng không hối hận.”
Nàng nhìn vào những bông hoa trong vườn, ánh mắt kiên định: “Lúc trước chọn làm phi tần của Hoàng đế, hưởng vinh hoa phú quý, là bản cung tự nguyện chọn con đường này, người hướng tới một cuộc sống trọn vẹn, không cần phải so sánh với ai khác, chỉ như vậy mới có thể an tâm.”
“Đúng vậy.” Ta nghĩ suy, biết ơn lời khuyên của nàng, cũng nhận ra rằng Quý phi có một trái tim tinh tế.
Nàng đưa tay ngắt một bông hoa trong vườn, cài lên tóc ta.
Đó là một bông hoa Phù Lãng. Có ý nghĩa là từng bước thăng tiến.
Quý phi cười nói nàng mệt, muốn về cung nghỉ ngơi.
Trước khi rời đi, nàng nhìn ta, mỉm cười mãn nguyện: “Phong cảnh ở ngự hoa viên như tranh vẽ, Ninh khanh có thể thưởng thức hoa trước khi về phủ.”
Ánh mắt của Quý phi lướt qua một cảnh hoa rực rỡ, ung dung nói: “Ngươi cũng như ta, con đường sau này của Ninh khanh còn dài lắm đấy.”
Ta nhìn theo, thấy bóng dáng của Quý phi xa dần, quay đầu lại, khắp vườn hoa rực rỡ lấp lánh trong tầm mắt.
Đúng vậy, ta vẫn còn một con đường rất dài phía trước.
[HẾT]