Đừng Nói Lời Tạm Biệt Với Em
Chương 3
13
Đàm Tranh đang đọc sách trong thư phòng, khi tôi bước vào, hắn liền vội vàng đặt sách xuống.
“Em vừa làm ít đồ ngọt, anh thử đi.”
Tôi đặt đĩa xuống, chỉ vào máy trợ thính bên tai, ra hiệu rằng giờ tôi có thể nghe thấy hắn nói.
Người đàn ông không để tôi mất hứng, nhận lấy rồi cho vào miệng ngay.
Tôi mím môi muốn cười, nhưng khi nhìn thấy những vết sẹo bị che khuất bởi hình xăm trên cánh tay hắn, tôi lại cau mày.
Hắn vẫn chưa biết tôi đã hiểu rõ về quá khứ của hắn từ thư ký Triệu.
Ngay cả lần tôi lén đến công ty cũng không nói với hắn.
Một lúc lâu sau, tôi quyết định lên tiếng:
“Đàm Tranh, để em xem lưng anh.”
Hắn định trêu tôi, nhưng thấy tôi đang đeo máy trợ thính, lời muốn nói lại nghẹn lại.
Sự bối rối hiện rõ trong mắt hắn, nhưng hắn cũng không từ chối.
Chiếc cúc cuối cùng được tháo ra.
Trước mắt tôi là hình xăm con rồng xanh sống động trên lưng hắn.
Qua lớp hình xăm lớn, tôi nhìn thấy vô số vết sẹo.
Không tự chủ được, tôi đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đó.
Người đàn ông khẽ run, nhưng không nói gì.
Căn phòng im lặng.
Cho đến khi nước mắt của tôi rơi xuống lưng hắn.
Lúc này, tôi và hắn cảm nhận cùng một nỗi đau.
“Đau lắm phải không?”
Đàm Tranh dùng ngón tay lau đi nước mắt của tôi, lắc đầu.
“Đã qua rồi, từ lâu chẳng còn đau nữa.”
“Em đang xót cho anh sao? Chưa nghe nói sao, thương đàn ông là dễ gặp xui xẻo lắm đấy.”
“Thiến Thiến, đừng khóc nữa.”
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống.
Phải làm sao đây, tôi dường như không thể từ chối hắn nữa rồi.
14
Tôi nhìn thấy một quảng cáo tuyển dụng ở trường học dành cho người khiếm thính gần đó.
Nhưng chuyện tôi giả vờ bị điếc vẫn chưa nói rõ với Đàm Tranh.
Ban đầu tôi chỉ làm vậy để tự bảo vệ mình, nghĩ rằng hắn sẽ không để ý đến tôi.
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy hắn vụng về tập luyện ngôn ngữ ký hiệu trong thư phòng, cảm giác tội lỗi và áy náy không ngừng quẩn quanh trong lòng tôi.
Nếu tôi thú nhận và hắn nổi giận thì sao?
Nếu hắn tức giận đến mức đuổi tôi đi thì sao?
Vì vậy mấy ngày nay, tôi luôn vì áy náy mà không dám nhìn thẳng vào hắn.
Không ngờ, Đàm Tranh lại hiểu lầm rằng hắn đã làm tôi không vui.
Hắn nắm tay tôi, dắt theo A Hoàng nói muốn ra ngoài đi dạo.
Kết quả là hắn đưa tôi đi mua dây chuyền ở trung tâm thương mại.
Tôi lắc đầu, tỏ ý từ chối.
Nhưng hắn đã đeo dây chuyền lên cổ tôi.
Hai nhân viên bán hàng không ngừng giới thiệu.
Lúc này, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy chen vào.
Bà ta liếc nhìn dây chuyền trên cổ tôi, rồi đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên.
“Cái dây chuyền cô ta đang đeo, tôi mua rồi.”
Đàm Tranh sững sờ.
Trước khi nhân viên kịp nói gì, hắn đã hỏi:
“Không phải, hôm nay hai mắt bà có vấn đề à?”
“Không thấy người ta đã đeo rồi sao?”
“Hôm qua tôi đã trả tiền rồi, đến lượt bà chắc? Còn đòi mua?”
Ban đầu người phụ nữ không nhìn thấy Đàm Tranh ngồi xổm bên cạnh, giờ thì bà ta giật mình.
Bà ta chỉnh lại áo lông chồn của mình, lườm chúng tôi một cái.
Quay người định bỏ đi, trước khi đi còn liếc nhìn máy trợ thính của tôi, rồi khinh bỉ cười.
“Một đứa điếc còn đeo dây chuyền đẹp thế này, đúng là phí phạm.”
Nói xong, bước chân bà ta rõ ràng nhanh hơn hẳn.
Đàm Tranh khịt mũi, định bước lên cãi tiếp nhưng bị tôi kéo lại.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Trên đường về, hắn luôn lén nhìn tôi.
Cuối cùng, hắn vờ như không có gì, cúi xuống gần hỏi tôi:
“Em đã nghe qua câu danh ngôn này chưa?”
“Gì cơ?”
“Nếu em quá để ý đến ý kiến của người khác, em sẽ trở thành cái quần lót của họ! Sau này họ đánh rắm, em sẽ phải hứng hết.”
Nói xong, Đàm Tranh còn dùng tay diễn tả hình dáng của cái quần lót.
“Cái bà thần kinh vừa nãy đó, em đừng để tâm.”
Tuy ngôn ngữ ký hiệu của hắn chưa thuần thục, nhưng qua vài câu nói cũng đã thể hiện được một số từ ngữ.
Tôi không nhịn được bật cười.
“Thần kinh phải làm thế này mới đúng.”
“Cử chỉ vừa rồi của anh là đang khen người ta đấy.”
15
Tôi vừa nói vừa làm mẫu cho hắn.
Nhưng Đàm Tranh lại buông tay xuống, nhìn tôi.
“Thiến Thiến, anh…”
Hắn nói được một nửa, đột nhiên tháo máy trợ thính của tôi ra.
Sau đó hắn cúi sát vào tai tôi và nói:
“Anh thích em.”
Đồ ngốc, tưởng như vậy là tôi không nghe thấy à.
Khuôn mặt của hắn đỏ lên trông thấy, ánh mắt né tránh không để ý rằng, thực ra vành tai tôi cũng đang đỏ bừng.
Tối hôm đó, tôi chui vào lòng Đàm Tranh, lặng lẽ đáp lại hắn:
“Thực ra em cũng thích anh.”
Thật ra không chỉ là một chút.
16
Vì thư ký Triệu trước đây đã học qua ngôn ngữ ký hiệu một cách bài bản và cũng từng làm việc bán thời gian ở trường khiếm thính đó nên khi anh ta đến đón Đàm Tranh, tôi đã tranh thủ hỏi thêm về thông tin của ngôi trường đó.
Sau một tuần hỏi han mọi thứ, tôi định vào cuối tuần này sẽ thú nhận với Đàm Tranh rằng tôi thực sự là một người bình thường.
Nhưng tối đó khi hắn về nhà, hắn như con nhím, bắt đầu gây rối.
Hắn than đau đầu và muốn tôi xoa bóp cho hắn, còn nói muốn ăn bánh ngọt vì sợ bị hạ đường huyết.
“Giờ này làm bánh thế nào được?” Tôi đã nhận ra hắn cố tình gây chuyện.
“Hừ, phải rồi, bánh ngọt đều cho Tiểu Triệu hết rồi, còn phần nào cho anh nữa đâu?”
Đàm Tranh cọ đầu vào cổ tôi, rồi tiện tay tháo máy trợ thính của tôi ra.
Tôi biết, hắn lại bắt đầu rồi.
“Em thực sự không có chút cảm giác nào với anh sao?”
“Mỗi lần anh về nhà, em chẳng cười với anh nữa, em thấy A Hoàng còn vui hơn là thấy anh.”
“Em còn suốt ngày nói chuyện với Tiểu Triệu, dù anh đã nghiêm túc học ngôn ngữ ký hiệu rồi mà em vẫn không thèm quan tâm đến anh.”
“Miêu Thiến, anh sắp ghét em rồi, anh không muốn thích em nữa.”
Tôi sửng sốt, ngắt lời hắn, hỏi bằng giọng bình thường:
“Ghét em?
“Vậy anh đứng dậy, từ giờ bắt đầu ghét em đi.”
Đàm Tranh nhìn máy trợ thính trong tay, rồi sờ vào tai tôi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
17
“Không phải, em, em nghe thấy rồi sao!”
Người đàn ông bật dậy khỏi sofa, móc điện thoại ra định gọi cho bệnh viện, nhưng tôi kịp thời ngăn lại.
“Đàm Tranh, thực ra em…luôn nghe thấy mọi thứ.”
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó cẩn thận hỏi thêm một câu:
“Vậy những gì anh nói trước đây, em cũng đều nghe thấy hết sao?”
Tôi lại gật đầu.
Cuộc đối thoại lúng túng bị gián đoạn bởi tiếng sủa của A Hoàng.
Đàm Tranh quay đầu chui vào bếp.
Một lát sau từ trong đó vọng ra một câu:
“Vậy… vậy… hôm đó anh nói, em cũng nghe thấy?”
Tôi không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại:
“Anh không giận sao? Em đã lừa anh lâu như vậy.”
“Giận gì chứ, giận vì em là người bình thường à?”
Người đàn ông cao to co rúm lại trong bếp, không chịu ra ngoài, rõ ràng trước đó hắn còn tỏ ra rất uy nghiêm.
Tôi thở dài bất lực: “Vậy thì hôm đó anh nói gì, em nghe rất rõ.”
“Em cũng đã trả lời anh rồi.”
“Khi nào?” Đàm Tranh thò đầu ra, cái đầu đinh trông thật đáng yêu, khiến tôi muốn chạm vào.
“Khi anh ngủ.”
Tôi mỉm cười, ngoắc ngón tay ra hiệu cho hắn lại gần.
“Em có thể nói lại cho anh, anh muốn nghe không?”
Đàm Tranh mặt không biểu cảm, tai đỏ bừng tiến lại gần tôi, cúi xuống.
Tôi thuận tay đặt tay lên đầu hắn, theo thói quen xoa nhẹ.
“Em tưởng anh là A Hoàng à?
“Nói mau.”
Người đàn ông miệng thì tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cơ thể lại trung thực mà đứng yên tại chỗ.
Tôi ôm cổ hắn, rất khẽ nói:
“Em cũng thích anh.”
“Gì cơ, nhỏ quá, anh không nghe thấy.” Đàm Tranh giở trò, cố ý hỏi lại.
“Em nói, em cũng ghét anh.”
Tôi đấm vào ngực hắn, lần này giọng lớn hơn.
“Vừa nãy em không nói thế mà.”
“Vừa nãy anh bảo không nghe thấy, sao anh biết em không nói thế?”