Đụng Phải Bạo Quân - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-16 21:43:59
Ánh lửa trong hang núi chập chờn, in bóng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì sốt của Tiêu Ninh. Nàng co ro đống cỏ khô, thở gấp gáp, trán nóng bỏng tay.
Ngoài cửa sổ, trận tuyết đầu mùa đông đang bay lả tả, thời điểm lạnh nhất của tháng chạp sắp đến .
Rõ ràng là còn tự lo nổi cho bản , nhưng từ bỏ cô bé .
Có lẽ là vì nàng cứu , cũng thể vì chúng đồng bệnh tương liên.
Tiêu Ninh ho dữ dội, hình nhỏ bé cong như con tôm.
Ta vội vàng đỡ nàng dậy, vỗ lưng nàng.
Nàng nôn một bãi đờm dính máu, yếu ớt tựa lòng , bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo .
Đôi mắt đen như hạt nho , tràn đầy khao khát sống.
Thiên Thanh
Ta nhớ cái bọc giấu đường chạy trốn, bên trong quần áo sạch, thuốc và bạc.
“Đừng sợ. Ta lấy thuốc, sẽ nhanh chóng .” Ta lau mồ hôi lạnh trán nàng .
Nàng lắc đầu, ngón tay run rẩy lòng bàn tay : “Nguy hiểm.”
“Yên tâm, sẽ sống trở về. Chúng đều sẽ sống sót. Ta thề.” Ta kiên định .
Ta khơi bùng đống lửa, dùng cỏ khô che kín cửa hang, hít một thật sâu bước trong gió tuyết.
Ta men theo trí nhớ tìm đến chỗ giấu bọc đồ ngày , mỗi bước đều nơm nớp lo sợ.
Người của Chu Cận Mặc thể vẫn đang tuần tra gần đó.
Đột nhiên, chân trượt một cái, ngã một hố tuyết.
Chân truyền đến cơn đau nhói tim, vết thương mưng mủ .
Ta cắn răng bò dậy, thể dừng , Tiêu Ninh thể chờ lâu hơn nữa.
Cuối cùng, tìm thấy cái bọc trong kẽ đá một cây hòe già.
Thuốc cầm m.á.u bên trong khô cứng, nhưng vẫn còn vài gói thuốc cao hạ sốt, như vớ báu vật mà nhét chúng lòng.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa vọng từ xa.
Ta lập tức nín thở, áp sát cây bất động.
“Con tiện nhân đó thương , chắc chắn chạy xa . Chủ tử , tìm thấy thì đánh gãy hai chân mang về.” Đó là giọng của đội trưởng thị vệ phủ Chu Cận Mặc.
Không ngờ mặt mũi lớn đến , ngay cả vị tướng tài đắc lực cũng xuất động.
Tiếng vó ngựa dần xa, lê đôi chân thương về.
Gió tuyết ngày càng lớn, gần như rõ đường .
Có suýt trượt xuống vách núi, may mà bám cây leo khô mới thoát chết.
Có lẽ con khi đối mặt với cái c.h.ế.t luôn nảy sinh vô hạn dũng khí chăng.
Khi trở về hang núi, tình trạng của Tiêu Ninh càng tồi tệ hơn, nàng bắt đầu mê sảng, bàn tay nhỏ bé vơ loạn trong trung, như đang tìm kiếm điều gì đó.
Lòng quặn thắt, vội vàng nướng mềm thuốc cao dán lên trán và n.g.ự.c nàng.
“Cố gắng lên, đợi trời sáng chúng sẽ thành tìm đại phu.” Ta nắm tay nàng .
Khi trời tờ mờ sáng, cơn sốt của Tiêu Ninh thuyên giảm đôi chút.
Nàng yếu ớt mở mắt, thấy vẫn còn ở đó, bàn tay nhỏ bé lập tức nắm chặt ống tay áo .
Ta cõng nàng lên, dùng vải cố định . Nàng quá nhẹ, như một chiếc lông vũ .
“Nắm chặt .” Ta siết chặt cái bọc, bước màn sương sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dung-phai-bao-quan/chuong-2.html.]
Trước cổng thành một hàng dài , lính canh đang kiểm tra nghiêm ngặt từng .
Ta kéo thấp cái nón, tim đập như trống dồn.
“Nghe phủ Chu đại nhân một tội nô trốn thoát, bắt sẽ thưởng năm mươi lạng bạc đó!” Bà thím phía buôn chuyện.
Tiêu Ninh dường như nhận sự căng thẳng của , bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve gáy .
“Giấy thông hành!” Tên lính thô lỗ chặn .
Ta cúi đầu khúm núm đưa giấy thông hành giả tìm trong bọc, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
May mắn , khi phán lưu đày chuẩn sẵn sàng cho việc bỏ trốn, quả nhiên phát huy tác dụng lớn.
Tên lính nghi ngờ : “Vào thành gì?”
“Muội cảm lạnh, thành tìm đại phu.” Ta giải thích.
Hắn đang định vén mũ trùm đầu của Tiêu Ninh lên, phía đột nhiên tiếng xôn xao.
“Tránh ! Xe ngựa của phủ Chu đại nhân mua sắm!”
Tên lính lập tức bỏ để đón.
Ta nhân cơ hội chen đám đông, nhanh chân rời khỏi cổng thành.
Sâu trong con hẻm phía nam thành một y quán nhỏ mấy nổi bật, cửa treo tấm biển “Tế Thế Đường”.
“Có ai ?” Ta gõ vòng sắt cửa.
Một tiểu đồng thò đầu , thấy bộ dạng chật vật của chúng liền định đóng cửa.
Ta đưa tay chặn cửa: “Thầy thuốc tấm lòng lương thiện, xin đại phu cứu lấy tiểu nhà !”
“Cho bọn họ .” Một giọng già nua vang lên.
“Sư phụ, quên …”
Giọng đó cắt ngang lời tiểu đồng: “Cứu chữa bệnh là sứ mệnh của thầy thuốc, thể hủy bỏ.”
Trong nội thất, một lão già tóc bạc đang giã thuốc.
Lão giả bắt mạch xong, bảo tiểu đồng sắc thuốc, còn thì nhanh chóng châm kim cho Tiêu Ninh.
“Phổi ứ máu, nếu đến muộn thêm một ngày nữa thì…” Ông hết, nhưng chúng đều hiểu.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Ninh, những vết thương chằng chịt nàng. Rốt cuộc là ai nhẫn tâm tay với một đứa trẻ nhỏ đến ?
Làm thế nào mà nàng trốn thoát, cố gắng cầu sinh ?
Thuốc sắc xong, Tiêu Ninh chịu uống, bướng bỉnh .
“Ta , uống .” Ta gượng .
“Cô nương, vết thương của cô cũng chữa trị.” Lão giả hiệu cho lên giường tre.
Lão giả bụng, đồng ý cho chúng dưỡng thương tại y quán.
Cơn sốt của Tiêu Ninh giảm, vết thương của cũng dần lành , những ngày tháng bình yên bất ngờ ập đến khiến cảm thấy quen.
Mấy ngày nay, một ai đến y quán khám bệnh, cảm thấy lạ. Mặc dù ở nơi hẻo lánh, nhưng việc kinh doanh cũng nên ế ẩm như mới đúng.
Tiểu đồng với rằng, ba tháng sư phụ của bụng chữa bệnh cho một cặp ăn xin, kết quả hai ăn xin đó c.h.ế.t một cách khó hiểu.
Hàng xóm láng giềng đều lão giả y thuật kém cỏi, chữa c.h.ế.t , còn ai đến y quán khám bệnh nữa.
Y quán cũ thể tiếp tục hoạt động, bọn họ mới chuyển đến nơi hẻo lánh .
Những ngày bình yên kéo dài lâu, đường bắt đầu dán lệnh truy nã của , nhà họ Chu thường xuyên lùng sục trong thành.
Ta .