Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Được Đà Lấn Tới - 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Sắp muộn giờ làm, tôi đành gọi xe công nghệ.


Ai ngờ lại gọi trúng sếp của mình.


Dưới bầu trời sao Rolls-Royce lộng lẫy, hai chúng tôi mặt đối mặt, mắt chạm mắt.


Hắn nhướng mày hỏi tôi: "Hình như cô sắp muộn giờ rồi nhỉ?"


Tôi: ...


Sau đó, hắn trừ lương tôi.


Tôi đánh giá hắn một sao.


1.


Tôi luôn không hiểu nổi, tại sao mình lại vướng vào mối quan hệ rối rắm với Giang Tri Tất.


Hình như… chỉ đơn giản là vì một buổi trưa nào đó hồi tiểu học.


Hắn giật tóc tôi.


Tôi tặng hắn một bạt tai nổ đom đóm.


Và chính cái tát kỳ diệu ấy, đã khiến tôi dây dưa cả nửa đời với thiếu gia nhà tổng giám đốc tập đoàn niêm yết trên sàn chứng khoán.


2


Hồi tiểu học, tôi ngồi cùng bàn với hắn. Khi tôi cúi xuống buộc dây giày, hắn liền ấn gáy tôi, không cho tôi ngẩng lên.


Lên cấp hai, tôi học chung lớp với hắn. Tôi bảo ngoài trời gió to quá. Hắn liền gọi mấy đứa ngồi cạnh cửa sổ mở toang hết cả cửa ra.


Lên cấp ba, tôi cứ ngỡ cuối cùng cũng thoát khỏi hắn. Ai ngờ ngày đầu tiên khai giảng, hắn lại chễm chệ ngồi ngay sau lưng tôi.


"Tưởng thiếu gia đây học trường tư thục rồi hả?"


Hắn có đôi mày kiếm, mắt sáng như sao, dù chưa trưởng thành nhưng toát lên khí chất thiếu niên ngời ngời.


"Xin lỗi nhé, tôi quyết định tự mình thi đỗ đại học."


"...”


Cậu vào được trường trung học số Một chẳng phải dựa vào quan hệ sao?!


Con người này, tôi tận mắt chứng kiến hắn từ một kẻ hồi cấp hai ai ai cũng né tránh, biến hóa thành một người mà giờ đây đi đâu cũng có người vây quanh.


Một phần là vì hắn thực sự rất đẹp trai, phần khác là do cuối cùng các bạn cùng lớp cũng nhận ra, có tiền đúng là tốt thật.


Trong cái thời học sinh mà ai cũng có chút tâm lý so bì, vào ngày sinh nhật của mình, hắn tặng cho mỗi người trong lớp chúng tôi một chiếc PSP.


Rất sớm đã dạy cho chúng tôi hiểu một đạo lý.


Mặc dù nói rằng đường nào cũng dẫn đến La Mã, nhưng có những kẻ đã sinh ra ngay tại La Mã rồi.


3


Hồi cấp ba, bài tập của Giang Tri Tất toàn là chép của tôi.


Thế mà năm nào hắn cũng đứng nhất.


Sau này tôi mới nhận ra, không phải tên này có thiên phú gì, mà là cái đồ chó này thích lén làm bài tập vào nửa đêm.


Thế nên hãy nhìn xem, bạn bè của hắn đều là loại kết giao nửa vời.


Ban ngày, hắn cười đùa cùng đám bạn xấu, chẳng lo học hành.


Đêm đến lại cắm đầu cắm cổ cày đề. Thậm chí, tôi còn mấy lần bắt gặp hắn online trên phần mềm học từ vựng vào lúc ba bốn giờ sáng.


Cày trâu, hắn thực sự cày rất trâu.


Rõ ràng hồi cấp hai còn chẳng biết cái quái gì, ấy thế mà lên cấp ba đã "cân" được hết.


Tôi từng hỏi hắn nguyên nhân.


Hắn nheo mắt cười với tôi:


"Cậu học giỏi như thế, tôi không cố gắng thì sao cùng đậu một trường đại học với cậu được?”


Âm hồn không tan chính là đang nói hắn.


Thù bị tát năm đó, hắn nhất định phải đuổi theo tôi đến tận đại học mới chịu cơ đấy.


4


Thế nhưng cuối cùng, tôi và hắn lại không học cùng trường đại học.


Vì hắn đã ra nước ngoài du học, theo đúng "lộ trình" của một thiếu gia chính hiệu.


Tôi cứ ngỡ từ đây cả hai sẽ rẽ hướng, mỗi người có một tương lai tươi sáng.


Ai ngờ một ngày nọ, hắn gọi điện cho tôi vào lúc ba giờ sáng.


Tôi bảo hắn, đại ca này, nhìn lại múi giờ của hai đứa mình đi.


Hắn "ờ" một tiếng.


Rồi bảo tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.


Tôi cứ tưởng sẽ có trò gì.


Kiểu như "Nhìn xem giang sơn này là do trẫm đánh hạ cho nàng" hay gì đó.


Kết quả, một chiếc trực thăng lơ lửng ngay trên sân vận động lớn của trường tôi.


Gây ra một trận gió lốc, khiến học sinh từ mấy khu ký túc xá tò mò ngó ra xem.


"..."


Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra tiếng ồn ào bên phía hắn là gì.


... Là tiếng cánh quạt trực thăng.


Dưới ánh trăng, giọng hắn trầm khàn, nói với tôi.


"Tôi nhớ cậu."


"...”


5


Hắn nhớ tôi ư?


Không, hắn nhớ hàng hoành thánh trong con hẻm trước cổng trường tôi thì có.


Còn có cả bánh chiên nữa.


"Ở America làm gì có cái thứ ngon như này."


Hắn vừa ăn ngấu nghiến, vừa cảm thán.


Còn tôi thì rơi vào quá trình liên tục đập vỡ rồi lại chắp vá thế giới quan của mình.


Cái người này, ở tận nước Mỹ cách chúng tôi một vạn bốn ngàn cây số, lại thèm ăn sủi cảo.


Thế là, ngồi trên máy bay riêng, đổi sang trực thăng, bay thẳng đến đây.


"...”


"À đúng rồi, vốn định đợt này về nhà sẽ mang cho cậu, hôm nay đến rồi thì đưa luôn vậy."


Dưới ánh đèn vàng ấm áp của chợ đêm, hắn lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi quần.


Bên trong là một sợi dây chuyền.


Thực ra trước đây, Giang Tri Tất đã tặng tôi rất nhiều quà, nào là đồ ăn vặt, văn phòng phẩm, đề thi, sách vở, nhưng hắn chưa từng tặng tôi thứ gì…


… dành cho người trưởng thành.


Hắn nói, chúc mừng sinh nhật, Trần Du Du.


Thế là tôi nghĩ, hắn không chỉ đơn thuần đến để ăn bát sủi cảo.


Bởi vì hôm đó, cũng chính là sinh nhật mười tám tuổi của tôi.


6


Khi tốt nghiệp chuẩn bị tìm việc, công ty của Giang Tri Tất là lựa chọn đầu tiên tôi gạch bỏ.


Dù cho hắn nhiệt tình mời mọc, bày tỏ sẽ cho tôi đãi ngộ tốt nhất.


Nhưng thật lòng mà nói, ai thèm làm sếp của hắn chứ.


Thế là tôi còn đi phỏng vấn một công ty có chút đối địch với hắn, vênh váo khoe khoang với hắn rằng sau này chúng ta là đối thủ, mong được chỉ bảo nhiều hơn.


Hắn cười khẽ trong điện thoại.


Bảo tôi thật đáng yêu.


Lúc đó tôi chưa hiểu ý hắn.


Cho đến khi một tuần sau vào làm, tôi vừa mới đến trình diện còn chưa bắt tay vào việc đã nhận được thông báo.


Công ty mới của tôi đã bị mua lại.


... Sếp mới: Giang Tri Tất.


7


Đi làm muộn, bắt xe còn gặp trúng sếp, thế là mất luôn tiền chuyên cần.


Có lẽ bạn sẽ nghĩ, từ nhỏ đến lớn học cùng lớp với con trai của một nhà giàu có, chắc tôi cũng giàu lắm?


Thực tế thì, tôi là quỷ nghèo.


Năm mười tám tuổi, cha tôi đã đuổi tôi ra khỏi nhà.


Nếu Giang Tri Tất có một năng lực có thể hoàn toàn nghiền ép tôi, thì chắc chắn đó là- năng lực đồng tiền.


Đặc biệt là khi hắn cười híp mắt nói với tôi rằng, cô mất tiền thưởng chuyên cần rồi.


"Đừng mà, tổng giám đốc Giang, có gì từ từ nói chuyện…”


Đằng này lại đúng vào cuối tháng, vất vả lắm mới giữ được không đi muộn cả tháng trời, tôi đương nhiên không cam tâm.


"Anh muốn tôi làm gì cũng được..."


Hắn nhướng mày, trong mắt tràn đầy hứng thú.


Người đàn ông dựa vào vô lăng chiếc Rolls-Royce, dưới bầu trời sao lộng lẫy, nụ cười của hắn pha lẫn sự trêu chọc.


“Làm cơm cho tôi ăn, thế nào?”


10


Không biết có phải người giàu đều có bệnh không.


Tôi bảo Giang Tri Tất chuẩn bị sẵn tinh thần đi, tôi rất ít khi nấu cơm, hắn gật đầu.


Tổng giám đốc Giang nói, muốn mua gì cũng do hắn trả tiền.


Thế là tôi lấy hết nào là tôm hùm Úc, cua hoàng đế.


Hắn đứng bên cạnh, một tay chống cằm, tay kia đẩy xe mua sắm, cười lười biếng nhìn tôi tiêu tiền của hắn.


Thôi vậy, cảm giác dù có "khuân" cả cái siêu thị này về, với hắn chắc cũng chẳng thấm vào đâu.


Đi hết khu thực phẩm tươi sống, tôi lịch sự hỏi hắn có cần gì không.


Hắn đang xem điện thoại, trả lời qua loa cho có.


"Ừm, thiếu cái kia."


"Thiếu cái gì cơ?"


Tôi không hiểu ý hắn, hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười đầy ẩn ý.


Cho đến khi hai đứa chúng tôi đứng trước một khu vực đặc biệt.


Hắn lấy hai hộp ném vào xe mua sắm.


Tôi bật cười.


"Anh ế từ trong trứng rồi, mua cái này làm gì?"


Hắn khẽ nhướng mày.


“Ồ?”


“Làm sao cô biết tôi không có bạn gái?”


Tôi quá hiểu con người này rồi.


Chúng tôi quen nhau mười mấy năm rồi, hắn mà có "tình sử" động trời gì thì giấu được tôi chắc? Tôi không tin.


Sự thật là, hai mươi bảy tuổi rồi, hắn vẫn còn là trai tân.


"Anh mà có bạn gái, tôi ăn hết hai hộp này cho anh xem."


"Thật, sao?”


Hắn mỉm cười, giọng nói kéo dài đầy ẩn ý.

 

Loading...