Được Đà Lấn Tới - 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Hắn thậm chí còn lén lút hẹn hò, mà nực cười thay, tôi cứ đinh ninh hắn còn ế từ trong trứng.
Thì ra, kẻ cô đơn lẻ bóng trên sân khấu, tự mình diễn trò hề lại chính là tôi.
Tôi đã gõ rất nhiều chữ trên màn hình điện thoại đến sắp hỏng cả rồi, nhưng vẫn không gửi cho hắn một tin nhắn nào.
Rõ ràng đã gõ rất nhiều chữ, nhưng rồi lại xóa hết.
Tôi thấy thật kỳ lạ. Có gì khó nói đâu chứ? Chẳng qua chỉ là mấy câu kiểu như "Anh có bạn gái mà không nói cho tôi biết" thôi mà, nhưng tôi lại chẳng thể nào gõ ra được.
Giang Tri Tất lén lút hẹn hò.
Đáng ghét thật.
Tôi nhìn chằm chằm vào chai rượu uống dở lần trước, ma xui quỷ khiến thế nào, lại xách một chai ra khỏi nhà.
15
Ngoài đường, chó hoang sủa inh ỏi.
Những ngọn đèn đường lưa thưa chiếu sáng con đường phía trước, tốp năm tốp ba người đi bộ vội vã lướt qua bên cạnh tôi.
Tim tôi đập thình thịch.
Tôi không biết sự hưng phấn này từ đâu mà đến, cũng không biết phải làm sao để xoa dịu nó. Công viên gần nhà, từ lâu đã vắng bóng những đứa trẻ nô đùa.
Một mình tôi ngồi trên chiếc xích đu.
Vầng trăng trắng bệch chìm vào màn đêm.
Cho đến khi một đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi ngước mắt lên, ngây người nhìn người đang đứng trước mặt mình, tay đút trong túi áo khoác gió.
Thật lòng mà nói, hôm nay đúng là trúng tà rồi.
Liên tiếp gặp hai người nổi tiếng.
16
Khó khăn lắm mới tìm được một quán cà phê còn mở cửa, tôi cố gắng áp tay vào thành cốc để sưởi ấm.
Ai ngờ lại là đá xay Americano, khốn kiếp.
Người đối diện đeo kính gọng vàng, đôi mày sắc bén, dựa người vào lưng ghế một cách thoải mái. Đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn lướt qua tôi.
"Làm bạn gái tôi.”
... Anh ta nói.
"..."
Tôi suýt nữa thì sặc chết vì ly đá xay Americano.
Lần đầu gặp mặt đã vô duyên vô cớ được người ta tỏ tình? Vận may quái quỷ gì thế này.
Hơn nữa, người này còn là một nhân vật nổi tiếng.
Đạo diễn kiêm nhà đầu tư có tiếng, tôi đã từng thấy anh ta trên tạp chí rồi, chiếm hẳn một trang lớn.
Tên là Cố Văn Tinh.
Người đàn ông có vẻ không hài lòng với việc tôi ho sặc sụa không ngừng, cau mày. Đợi tôi ho xong, anh ta mới đưa ra một tấm thẻ.
“Một triệu.”
“…”
Cổ họng tôi lập tức nghẹn lại, không thốt nên lời.
"Trong thẻ có 100 vạn, làm bạn gái tôi. Thời gian không lâu đâu, nhiều nhất là một năm. Yên tâm, sẽ không bắt cô cả đời đâu.”
“…”
Anh ta nhướng mày, khẽ hừ một tiếng.
"Không hài lòng?"
Tôi vội vàng kéo bộ não đang "đơ" của mình trở lại, nhưng chưa kịp sắp xếp ngôn ngữ để đồng ý, anh ta lại ném thêm một tấm thẻ lên bàn.
“Ba triệu.”
Sau đó, như thể vẫn chưa đủ.
Lại ném thêm một tấm nữa.
“Năm triệu.”
17
Tôi đã nói rồi mà, tôi rất nghèo.
Tiền thuê nhà, tiền điện nước, đồ dùng sinh hoạt, chi tiêu hàng ngày, gần như đã vét sạch chút tiền ít ỏi mà tôi kiếm được.
Lý tưởng của con người luôn rất xa vời, sự thanh cao cũng vậy. Giờ có một người đứng trước mặt tôi, nói rằng Trần Du Du, tôi cho cô số tiền mà cô tự kiếm cả đời cũng không có được.
Dù đối phương là một người lạ, một người nổi tiếng xa lạ, nhưng không thể không nói, sức hấp dẫn quá lớn, rõ ràng là không có khả năng từ chối.
Tôi hít một hơi thật sâu, đẩy trả lại anh ta những tấm thẻ.
"Thôi đi, tôi không muốn."
Anh ta nhướn mày.
"Ồ? Tôi không nghĩ rằng từ chối là một lựa chọn tốt cho cô."
Cà phê ở quán này chắc chắn không tệ, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa cảm nhận được hương vị gì.
Tôi đứng dậy, anh ta cũng ngước nhìn theo.
"Ừ, chỉ là không muốn làm bạn gái anh mà thôi.”
Người đàn ông trước mặt lộ vẻ kinh ngạc trong giây lát, rồi bật cười.
"Vậy sao? Cô Trần, hóa ra cô ngây thơ như vậy."
"Anh thích nói sao cũng được."
Tôi không nhìn anh ta nữa, cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi, cho đến khi người phía sau tự nói một mình, ép tôi phải dừng bước.
“Ba tháng trước, ta cùng ta bạn gái sảo tràng giá.”
Ta không biết hắn đề tài như thế nào quải đến hắn “Bạn gái” trên người, nhưng nhân sinh tới liền có xu hướng với bát quái thiên tính.
Huống hồ, vẫn là đại đạo diễn bát quái.
"Ba tháng trước, tôi và bạn gái cãi nhau một trận."
Tôi không biết tại sao chủ đề của anh ta lại chuyển sang "bạn gái" của anh ta, nhưng bản năng của con người là luôn hướng về những chuyện bát quái.
Huống chi, đây còn là chuyện bát quái của đạo diễn lớn.
Anh ta vẫn thong thả nói tiếp.
"Giờ cô ấy đang hẹn hò với người đàn ông khác. Người đó, cô cũng quen."
"Cô có bằng lòng hợp tác với tôi, diễn một vở kịch không? Đối với cô, đây không phải là một mất mát gì."
"Hơn nữa, tôi biết cô cần tiền, cô Trần, đúng không?"
"Cô Trần, giao dịch này rất hời, cô chỉ cần đứng bên cạnh tôi.”
"Không cần làm gì cả đã có năm triệu."
Tôi quay người lại.
Nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.
"Bạn gái cũ của anh là Yểu Chước, người yêu hiện tại của cô ta là Giang Tri Tất. Đúng chứ?”
Anh ta cười, đôi mắt như hoa đào nở rộ.
"Không sai."
Tôi gật đầu, quay lại chỗ ngồi của anh ta.
Nắm chặt ba tấm thẻ.
"Anh phải cho tôi một tờ giấy chứng minh, số tiền trong ba tấm thẻ này là anh tự nguyện tặng cho tôi.”
Anh ta cong môi, dựa lưng vào ghế với tư thế vô cùng thoải mái.
"Tôi sẽ lo liệu thỏa đáng, cô Trần, cô cứ yên tâm.”
18
Tôi không hiểu, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy.
Chỉ cần là việc dính dáng đến Giang Tri Tất, tôi lại trở nên bốc đồng.
Tôi luôn rất khó xác định vị trí của Giang Tri Tất trong lòng mình, tôi coi hắn là người rất quan trọng, là bạn tốt, bạn chí cốt.
Mà bạn chí cốt có bạn gái, trong lòng tôi lại rối bời như tơ vò.
Quan Vũ có buồn bã vì Trương Phi có bạn gái không?
Tôi ôm đầu, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Thậm chí đem vấn đề này hỏi cô bạn thân.
Cô ấy trả lời tôi:
"Cậu không phải cá, sao biết cá vui?”
"Cậu không không phải Trương Phi, sao biết Phi Phi có emo hay không?”
…
Toàn là những thứ gì đâu không.
Mặt tôi sa sầm tắt màn hình điện thoại, lại nhớ ra đã mười ba ngày trôi qua kể từ lần cuối tôi và Giang Tri Tất tương tác.
…
Với tư cách là một "bạn gái" đạt chuẩn, hôm nay Cố Văn Tinh hẹn tôi ra ngoài ăn cơm.
Còn dặn dò tôi nhà hàng có yêu cầu, nhớ đi giày cao gót.
Tôi rất ít khi đi giày cao gót, ấn tượng lần cuối đi đã có thể truy ngược về buổi dạ tiệc tốt nghiệp của trường.
Năm hai đại học, tôi từng cùng Giang Tri Tất tham gia một buổi tiệc của giới thượng lưu.
Hôm đó hắn lái siêu xe đến dưới tầng ký túc xá của tôi, nói có đồ ăn ngon, hỏi tôi có đi không.
Tôi nào biết đó là buổi tụ tập của đám công tử bột, chuyên để mở rộng các mối quan hệ cho sự nghiệp tương lai.
Tôi đến giày cao gót còn đi không vững, đồ ăn tự chọn cũng không dám ăn thoải mái.
Thậm chí còn bị trẹo chân.
Cuối cùng là hắn cõng tôi về ký túc xá.
Giờ nghĩ lại, chắc tôi đã quê không ít lần trước mặt hắn.
…
Trong nhà hàng sang trọng, âm sắc du dương trầm bổng của đàn cello lan tỏa.
Bốn người chúng tôi không ai nói với ai lời nào.
Tôi không ngờ rằng Cố Văn Tinh làm việc lại... sắc bén đến vậy, anh ta trực tiếp hẹn hai người đối diện đến.
Giang Tri Tất và Yểu Chước ngồi một bên, tôi và Cố Văn Tinh ngồi một bên.
Không khí tụt xuống mức đóng băng.
Cho đến khi người phụ nữ cười khẩy, khiến tim tôi run lên.
"Cố Văn Tinh, người này là bạn gái của anh sao? Anh có thể đừng đi hại mấy cô bé ngây thơ nữa được không?"
Mùi thuốc súng nồng nặc, lời nói suýt chút nữa đã ngưng tụ thành những lưỡi dao sắc bén.
Còn Cố Văn Tinh bên cạnh tôi, từ khi bước vào nhà hàng đến giờ, mặt đã lạnh như tượng băng, không chịu yếu thế.
"Cô có quyền gì can thiệp vào việc tôi tìm bạn đời?"