Được Đà Lấn Tới - 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
"Ha, tôi đâu có can thiệp, anh muốn tìm ai thì tìm, tìm bà lão tám mươi tuổi cũng không liên quan đến tôi.”
"Yểu nữ sĩ, với tư cách là một diễn viên, tôi hy vọng cô có thể trau dồi thêm khả năng kiểm soát biểu cảm của mình, rõ ràng là cô không vui rồi."
"Tôi khinh, bớt xàm xí đi, Cố Văn Tinh, tôi nói cho anh biết..."
Thấy hai người dần lời qua tiếng lại, tôi có chút lo lắng suy nghĩ có nên hòa giải hay không.
Thoáng nhìn qua Giang Tri Tất, hắn đang vui vẻ xem kịch.
Bàn của chúng tôi, chỉ có một mình hắn gọi món.
Thế là hắn có thể vừa thong thả cắt thịt bò, vừa xem kịch một cách ngon lành.
Dường như nhận thấy ánh mắt của tôi, hắn liếc nhìn tôi một cái, rồi lại cúi đầu xuống.
Cứ như không quen biết tôi vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp hắn sau khi biết hắn có bạn gái.
Giang Tri Tất cắt xong bò bít tết , rũ mắt đưa miếng thịt vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, những lời qua tiếng lại xung quanh dường như không liên quan gì đến hắn.
Hàng mi hắn rất dài, phủ xuống mí mắt một bóng râm dày đặc.
Tôi không hiểu sự chua xót dâng lên trong lòng là gì, cho đến khi đột nhiên cảm thấy bắp chân cọ phải thứ gì đó.
Chất liệu vải quần tây của Giang Tri Tất, đang ung dung móc lên làn da trần của tôi.
Tôi ngước lên kinh ngạc nhìn người đối diện, nhưng hắn vẫn thản nhiên thưởng thức thịt bò như không có chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng, rõ ràng ống quần của hắn dưới bàn, ngày càng được đà lấn tới rồi.
19
Cảm giác tê dại khác thường dần lan tỏa từ bắp chân, tôi mặc một chiếc váy lễ phục hơi trang trọng, thiết kế xẻ tà khiến người này càng thêm ngang ngược.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên.
Khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không, nhưng hành động dưới bàn vẫn không hề dừng lại.
"Giang Tri..."
Ngay khi tôi chuẩn bị lên tiếng cảnh cáo, người phụ nữ ở bàn bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
"Anh quả thật không thể hiểu nổi, quả nhiên, tôi đến chịu đựng việc ở chung một nhà hàng với anh cũng không thể!”
Vừa nãy chỉ lo "giao chiến" với Giang Tri Tất dưới bàn, tôi còn chưa để ý hai người bên cạnh đã cãi nhau đến mức nào rồi.
Hoàn hồn lại thì người phụ nữ đã xách túi sải bước ra khỏi nhà hàng.
Cố Văn Tinh ngồi ngây người trên ghế vài giây, cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo.
“…”
Chỉ còn lại tôi và Giang Tri Tất, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hắn nhướng mày, thu chân về, dường như có gì đó muốn nói với tôi, hơi hé miệng.
Tôi vội vàng đứng dậy.
"Tôi nhớ ra mình cũng có việc gấp, đi trước đây.”
"..."
Tiếng đàn cello vẫn du dương trầm bổng, bước chân vội vã của tôi thậm chí còn suýt va phải một nhân viên phục vụ đang bưng khay, ánh sao không tên ngoài cửa sổ lấp lánh, cuối cùng tôi cũng xông vào màn đêm.
Sau đó thở dốc từng ngụm lớn.
Tôi đến món bít tết Wellington ba sao Michelin mà Cố Văn Tinh nói sẽ mời tôi ăn, tôi không cần trả tiền, còn chưa kịp ăn đã bỏ chạy rồi.
20
Tôi không biết đây là đường nào.
Khi đến đây, tôi ngồi xe của Cố Văn Tinh, giờ thì đừng nói là xe, người tôi còn chẳng tìm thấy.
Loại nhà hàng tọa lạc ở khu nghỉ dưỡng trên đồi như thế này, đến bắt taxi cũng khó khăn.
Tôi chỉ còn cách từ từ đi xuống núi.
Vừa đi vừa hối hận, rốt cuộc tôi đang chạy trốn cái gì chứ.
Để Giang Tri Tất đưa tôi về chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao, sao tôi lại trở nên không dám nói chuyện với hắn như vậy chứ.
Cũng may đường xuống núi không quá dài, gió đêm vương vấn hương thơm thanh khiết của hoa dại.
Người đi theo sau tôi... không nhanh không chậm.
Tôi đột ngột dừng lại.
Quay người nhìn hắn, Giang Tri Tất không ngờ tôi đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa đã đâm sầm vào tôi.
Hắn khẽ kêu một tiếng.
Tôi nghĩ, thật ra trước đây trên đường tan học, hắn cũng thường đi theo tôi như vậy.
Ánh hoàng hôn chìm vào dòng sông lấp lánh ánh bạc, vượt qua dòng xe cộ chen chúc trong giờ cao điểm buổi chiều, gió chiều mang theo sự mệt mỏi du dương.
Hắn cuộn tờ giấy thi thành một vòng tròn, gõ nhẹ lên trán tôi.
Hỏi tôi hắn sắp đi nước ngoài rồi, tôi có buồn không.
...Nhưng khi đó, phần lớn tôi đều không hiểu ý nghĩa của sự ly biệt.
?
"Giang Tri Tất, anh đừng đi theo tôi nữa."
Tôi đột ngột tỉnh lại từ ký ức, nhìn hắn.
Hắn có một thoáng ngẩn người.
"Tại sao?”
Hắn khẽ nhếch môi, ánh hoàng hôn từ từ lặn xuống trong đôi mắt hắn.
"Tại sao, tại sao, trên đời này đâu phải chuyện gì cũng có thể tìm được lý do."
Tôi bước nhanh về phía trước, cầu nguyện trên đường có chiếc taxi nào đó cho tôi bắt nhờ một chuyến, nhưng chỉ có tiếng gầm rú của siêu xe của đám công tử bột lướt qua.
Hắn vẫn đi theo sau tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy linh hồn mình đã lìa khỏi xác.
Ánh sáng nhạt nhòa nơi ngọn núi xa xăm là một khúc thần ca, tôi không biết đặt lồng ngực đang rạo rực của mình vào đâu, Ánh chiều tà vẫn chưa chìm hẳn vào màn đêm, lan rộng khắp bầu trời.
Tôi chạy.
Chạy mà không biết sẽ đi đâu, cũng không biết mục đích của việc làm này là gì. Tôi đi giày cao gót, loạng choạng vấp ngã, chiếc túi đeo trên vai, vạt váy kéo lê trên mặt đất, tất cả mọi thứ dường như đang cản trở tôi tiến về phía trước.
Cuộc đời luôn có rất nhiều, rất nhiều thứ khiến người ta muốn trốn tránh.
Một mớ hỗn độn, giam cầm những khát vọng đang sinh sôi nảy nở.
...Tôi lảo đảo, vịn vào đầu gối thở hổn hển.
Hắn vẫn đi theo tôi.
"Chạy đủ chưa? Coi chừng bị trẹo chân."
Hắn định đưa tay ra với tôi, tôi mạnh bạo gạt đi.
"Anh đừng quản tôi!"
Sau lưng hắn là ánh hoàng hôn rực đỏ như lửa đốt, hắn khẽ nhướn mày, tôi đột ngột ngồi phịch xuống đất.
Hình như đây là một khu cảnh quan ven sông nhỏ nằm giữa núi, ý tôi là... váy tôi ướt hết rồi.
Tôi ôm đầu gối, hắn đứng trước mặt tôi.
...Nước chảy qua đôi giày da của hắn.
Hắn gọi tên tôi, tôi mạnh tay hất nước về phía hắn.
"Đừng làm phiền tôi!"
Nước men theo đuôi mắt hắn, ướt át trượt xuống.
Tôi vô cớ bực bội, không cam tâm cùng thất vọng.
"Anh có thể tránh xa tôi ra một chút, tránh xa tôi ra được không?"
"Giang Tri Tất rốt cuộc tại sao cứ phải xông vào cuộc sống của tôi, tại sao anh cứ phải đi theo tôi mãi?"
"Chúng ta không phải là người của cùng một thế giới, anh còn nhìn không rõ sao, tại sao phải làm bạn của tôi, tại sao phải dẫn tôi đi chơi..."
Tôi chịu đủ sự dày vò về anh rồi, tôi cũng chịu đủ chính bản thân mình rồi.
Tôi vùi mặt vào cánh tay, nếu thế giới của tôi chìm trong bóng tối, vậy có phải tôi cũng sẽ không nhìn thấy gì nữa không.
Nghe thấy tiếng nước, tôi cảm thấy mình bị bóng đen bao trùm.
Chắc hắn đang ngồi xổm trước mặt tôi, khi hắn chạm vào tôi, tôi run lên một cái.
Hắn nắm lấy cổ tay tôi, cưỡng ép gỡ tay tôi ra, thế là tôi bất ngờ đối diện với hắn, trong mắt hắn là màu đỏ chân thành như ánh tà dương.
Nghiêm túc, lại trần trụi.
Đàn chim giữa núi giang cánh bay lên, mặt nước dập dềnh những gợn sóng lăn tăn.
Yên tĩnh không một tiếng động, thế là tôi chợt nhớ ra sự xấu hổ sau khi vừa trút giận một trận.
Mặt tôi đỏ bừng, muốn rút cổ tay ra khỏi bàn tay hắn nhưng hắn không cho.
"Giang Tri..."
Môi tôi bị hắn chặn lại.
Tim đập như trống bỏi không vì lý do gì, hàng mi của người đàn ông rất dài, khi hôn tôi phủ xuống một bóng râm dày đặc.
Hắn được đà lấn tới.
21
Tay tôi xách giày cao gót, được hắn cõng trên lưng.
Ánh hoàng hôn trên núi kéo dài bất tận, tôi buồn chán đếm xem rốt cuộc có bao nhiêu lọn tóc đuôi ngựa của hắn bị rối.
"Còn phải đi bao lâu nữa?"
Hắn cười khẽ.
“Ai bảo em chạy loạn lên, xe của anh vẫn đỗ trên đỉnh núi đấy.”
"..."
Tôi cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bừng trên má, mãi không tan đi.
Thật sự quá xấu hổ rồi.
Bị một người quen thuộc như thế tỏ tình, cảm giác như cả khuôn mặt cũng không cần nữa.