Dược Nhân - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:10:40
Thanh Diệp kinh ngạc lỗ m.á.u n.g.ự.c , Đế Nguyên Thừa đột nhiên tỉnh dậy lên.
"Vì ?" Hắn hỏi.
Đế Nguyên Thừa trong khoảnh khắc dường như từng bệnh, bình thản ung dung rút d.a.o găm , lạnh lùng : "Bởi vì ngươi bẩn."
"Phụt!" Thanh Diệp phun một ngụm m.á.u lớn, vặn b.ắ.n lên Đế Nguyên Thừa.
Đế Nguyên Thừa ghét bỏ lau : "Càng bẩn hơn."
Thanh Diệp ngã xuống đất, đến c.h.ế.t cũng nhắm mắt, cũng nhận câu trả lời .
Không vì cả, bởi vì đây là yêu, yêu là đường đường chính chính, trốn tránh lén lút, là tôn trọng yêu thương, sỉ nhục ngược đãi, bao giờ yêu ngươi.
Não yêu đương thật nên .
Đế Nguyên Thừa xuống giường, lấy mệnh cổ của Thanh Diệp, đương nhiên thể sử dụng. Hắn tức giận đá Thanh Diệp một cái, trượt chân ngã xuống bên cạnh xác .
Hắn lập tức tránh , tứ chi thể cử động, là đèn cạn dầu .
Ta đẩy cửa bước .
"Ngươi là ai? Người !" Hắn hô hoán, nhưng giọng khàn đặc, gần như chỉ còn âm gió.
Ta gieo cho Chân Âm Cổ: "Nói cho , thế nào thể thuận lợi trường săn hoàng gia?"
"Cầm lấy lệnh bài của trẫm..." Hắn cố gắng trả lời, "Không ai dám cản."
"Lệnh bài ở ?"
Hắn chỉ cái tủ bên cạnh giường.
"Ngọc tỷ ở ?" Ta tiếp tục hỏi.
"Trong ngự thư phòng, tầng thứ ba của giá sách phía đông một cái bình sứ, xoay trái hai vòng, sẽ mở mật thất, ở bàn trong mật thất."
Ta dậy .
Đế Nguyên Thừa nắm lấy góc váy của : "Cứu ."
Mỗi bước mỗi xa
Ta rút vạt áo : "Người nguyện vì ngươi mà c.h.ế.t ngươi tự tay g.i.ế.c , còn , chỉ ngươi chết."
---
Theo tiếng chuông báo tang của Đế Nguyên Thừa, phi ngựa về phía trường săn hoàng gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duoc-nhan/chuong-7.html.]
"Đưa đến núi." Ta túm lấy một tên mã nô.
Ta cuối cùng cũng gặp tộc nhân Miêu Cương.
Còn gần một ngàn , chen chúc trong hang động ở núi, bất kể già trẻ gái trai, đều bẩn thỉu.
Mấy năm nay, bọn họ đều trốn ở đây, thấy ánh mặt trời.
Hộ vệ của trường săn phi ngựa đuổi đến, xuống ngựa, động thủ, chỉ lặng lẽ bao vây.
Thảo nào, nhiều như , nhiều năm như , thể sống sót địa bàn hoàng gia.
Hộ vệ sớm và ngầm cho phép những Miêu Cương cuối cùng sống ở núi, đều là những dân nghèo khó kiếm sống, đôi khi sẽ bộc phát lòng lớn nhất trong nhân tính.
Ta giơ kim bài của Đế Nguyên Thừa lên, hô lớn: "Truyền di chỉ của bệ hạ, thả tất cả tộc nhân Miêu Cương."
Người trong hang động hoan hô nhảy nhót, dìu bước , bọn họ lâu thấy mặt trời, khi ngoài nhất thời thích ứng , ai nấy đều nheo mắt .
Chỉ một đứa bé trợn tròn mắt đánh giá : "Ngươi là Thánh nữ Miêu Cương ?"
"Ta chỉ là một tộc nhân Miêu Cương mà thôi."
Tộc nhân thật ngoan ngoãn, đuổi hang động, liền sống khổ sở trong hang động, chịu đựng gian khổ, nhưng bao giờ nghĩ đến việc phản kháng.
Cũng nên phản kháng một .
---
Ta kế hoạch của , với những tộc nhân tắm rửa sạch sẽ đổi mới trang phục.
"Chuyện hung hiểm, nếu khi xong ai nguyện ý cùng, cứ thẳng." Ta thẳng thắt lưng.
"Ta là dược nhân Miêu Cương, chứa đựng vô cổ trùng luyện hóa, Thánh nữ Miêu Cương gì cả, cũng tộc trưởng gì cả, , thì vua Cảnh quốc.
"Miêu Cương coi là dị tộc, nhưng chỉ dòng m.á.u Cảnh tộc mới cao quý, mới chính thống, vạn dân thiên hạ vốn dĩ nên chia cắt bởi huyết thống, nếu vua, đảm bảo với , bãi bỏ sự phân biệt chủng tộc, bất kể xuất , bất kể huyết thống, bất kể chủng tộc, đều thể khoa cử quan, đều thể kinh doanh giàu, đều thể kết hôn thông hôn!
"Nếu các ngươi nguyện ý cùng chiến một trận, sẽ chia cổ trùng cho các ngươi, xin các ngươi lẻn phủ các quan viên tướng lĩnh, thông báo kế hoạch, nếu bọn họ đồng ý, liền giữ , nếu phản đối, liền dùng cổ trùng khống chế g.i.ế.c chết. Có ai nguyện ý ?"
Sau sự im lặng nghẹt thở, .
"Vu y Miêu Cương Bạch Linh nguyện theo chủ quân."
"Cổ nô Miêu Cương Lý Tam nguyện theo chủ quân."
"Tế ti Miêu Cương Tuyết Không nguyện theo chủ quân."