Dưới Đài Tuyết Liên - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:18:41
“Lén học, dành cho Thanh Nhiên một bất ngờ.” – Tống Dụ Bạch mỉm .
“Chẳng em luôn miệng đòi một bạn trai biết nấu ăn ?”
A, nhớ .
Vì trốn thoát , đành bày trò làm loạn, cố tình nhõng nhẽo vô lý, chỉ để chán ghét .
kết quả là ngoài cái sự “thô bỉ” trong vài phương diện nhất định, cực kỳ tỉ mỉ, kiên nhẫn.
Dù bày trò thế nào, cũng đều dịu dàng nhẫn nại, cố gắng chiều theo yêu cầu vô lý của .
Khoảng một tháng , khi biết biết nấu ăn, cố tình giở trò bắt nấu cho .
Sau đó vì bận ôn thi đại học, quên bẵng .
Không ngờ Tống Dụ Bạch ghi nhớ, hơn nữa còn âm thầm thực hiện.
Không thể phủ nhận — cảm động.
Đây chính là điểm mạnh của Tống Dụ Bạch, cũng là điểm đáng sợ nhất.
Anh quá giỏi nắm bắt lòng .
Người như , tình cảm của ai đó, dễ như trở bàn tay.
Ngược , nếu một ngày thích nữa, thì sẽ tuyệt tình buông bỏ chẳng chút lưu luyến.
Đêm xuống.
Tôi đánh răng rửa mặt xong trở về phòng, tay chạm công tắc đèn thì lập tức ai đó ôm từ phía .
“Thi đại học kết thúc .”
Chỉ năm chữ đơn giản, khiến tim run lên dữ dội.
Trước đây nhiều lần suýt vượt ranh giới, Tống Dụ Bạch đều tự dừng .
Bởi kiên quyết — đợi kỳ thi.
“Khoan… em vẫn sẵn sàng…”
Trong bóng tối, cắn lấy cổ , giọng khàn đặc:
“Phải giữ lời, Thanh Nhiên.”
15
Đêm đó mưa lớn trút xuống.
Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống rào rào, cơn mưa bất chợt quất mạnh ban công.
Chậu hải đường đỏ bỏ quên ngoài trời trong gió mưa lay lắt, vô cùng yếu ớt.
Loại cây vốn đặt trong nhà kính như nó chịu nổi cơn mưa bão , chẳng bao lâu cánh hoa mỏng manh đã dập nát rơi rụng.
Đến nửa đêm, mưa mới ngớt.
chậu hải đường đỏ đã chẳng còn mấy cánh hoa, thê lương đến đáng thương.
16
Sau chuyện đêm đó, một lần nữa “mở mang nhận thức” về Tống Dụ Bạch.
Tôi cứ ngỡ những gì thể hiện suốt nửa năm qua đã đủ biến thái , ngờ ở phương diện còn thể… biến thái hơn nữa.
Chỉ cần nhớ cảnh tượng tối qua, vành tai liền đỏ đến mức nhỏ máu.
Thật sự quá mất mặt!
May mà Tống Dụ Bạch sẽ sang nước ngoài du học, tạm thời thể thở phào nhẹ nhõm vài năm.
sự thật chứng minh — vui mừng quá sớm.
Mùa nhập học, và Tống Dụ Bạch cùng đến thành phố B để báo danh tại một trường đại học hạng hai.
Vâng, sang nước ngoài, mà theo đến cái trường “nhị bản” .
Tôi chết lặng.
Anh :
“Với thì học đại học ở cũng , hoặc thậm chí học cũng chẳng , công ty nhà quan trọng chuyện bằng cấp.”
Từ hồi cấp 2, nhà họ Tống đã mời giáo sư tài chính đến dạy riêng cho một kèm một, việc theo học phổ thông chỉ là để trải nghiệm cuộc sống mà thôi.
Ban đầu ý định học đại học, nhưng vì học — liền theo cùng.
17
Đến năm 3 đại học, đủ tuổi hợp pháp.
Tống Dụ Bạch nửa dỗ nửa ép lôi đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
Nói thật thì bất ngờ.
Tôi cứ tưởng với gia thế như nhà họ Tống, chắc chắn sẽ chấp nhận một cô con dâu đến từ gia đình trung lưu như .
Dù chấp nhận, cũng nhất định gây khó dễ một phen.
Không ngờ suôn sẻ đến mức ngoài dự đoán.
Buồn thật, bố mẹ căn bản hề quan tâm đến hôn sự của Tống Dụ Bạch.
Vì ở tầng lớp của nhà họ Tống, hôn nhân còn là công cụ để củng cố địa vị nữa .
Vì , đến khi nghiệp đại học, và Tống Dụ Bạch đã là vợ chồng một năm.
Không ngoa — mỗi ngày đều phát điên vì ly hôn.
Đàn ông bình thường hôn nhân đều sẽ đóng kịch.
Tống Dụ Bạch cũng ngoại lệ.
Trước khi đăng ký kết hôn, vẫn khá bình thường, dù chút biến thái thì cũng đến mức vượt rào.
Anh vui, cũng hài lòng.
Xét tổng thể vẫn xem như hòa hợp.
! Sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn, độ biến thái của một lần nữa tăng cấp, những thứ bình thường đã còn khiến thỏa mãn, mấy trò bày giống thứ mà con bình thường thể nghĩ .
Chưa hết, lòng của cũng cứng rắn hơn hẳn.
Trước chỉ cần rơi vài giọt nước mắt là sẽ biết tiết chế .
Còn giờ? Tôi càng , càng… hưng phấn.
Ai mà chịu nổi chứ!
“Ly hôn! Tôi ly hôn với !”
Tôi gào câu cả chục lần mỗi ngày, chỉ tà mị, bóp cằm khàn giọng :
“Là em chủ động quyến rũ . Dù xảy chuyện gì, em cũng chịu trách nhiệm.”
“Đừng nữa, để dành sức .”
18
Năm thứ tư khi nghiệp đại học, một nhóm bạn cấp 3 tổ chức buổi họp lớp.
Tôi kéo Tống Dụ Bạch cùng .
Vừa đến nơi, phần lớn mọi đã vây quanh chúng , niềm nở hỏi han, sức gợi chuyện cũ thời học.
Có lẽ vài trong đó là thật lòng, nhưng đa số là đang lấy lòng, nịnh bợ.
Nhà họ Tống từ xưa đã là hào môn đỉnh cấp, trùm trong ngành ẩm thực.
Sau khi Tống Dụ Bạch tiếp quản, chuyển hướng sang ngành IT, sáng lập thương hiệu điện thoại di động riêng, chỉ trong vài năm đã chen chân top 5 thế giới về doanh số.
Dựa những thành tích , năm ngoái Tống Dụ Bạch đã leo lên hạng 3 trong danh sách tỷ phú thế giới.
Thứ ba thế giới đấy! Là , cũng nịnh, nịnh chết .
Hiển nhiên những mặt ở đây cũng nghĩ như .
Họ vây quanh , tranh bắt chuyện.
Tống Dụ Bạch kiên nhẫn đáp vài câu, gật đầu một cái “xin phép”, đó bước về phía .
“Cậu Tống lâu gặp.”
Bên cạnh cũng mấy cô gái vây quanh, sức tâng bốc.
Tất nhiên, mục tiêu của họ , mà là .
Giả vờ khen để mượn đường tiếp cận Tống Dụ Bạch thôi.
“Ừm.” Anh đáp lạnh nhạt, xa cách.
Anh xuống cạnh , nắm tay , mười ngón đan chặt chút do dự.
Một cô nàng tóc xoăn sóng to thấy cảnh , bụm miệng khẽ:
“Quan hệ giữa Cậu Tống và Thanh Nhiên thật khiến ngưỡng mộ.”
“Thanh Nhiên đúng là phúc, chồng trai, giỏi giang, còn cưng chiều vợ nữa chứ, chúng ganh tỵ chết mất.”
“ thế đấy.”
Tôi nghiêng đầu .
Vài năm trôi qua, gương mặt lạnh lùng, tuấn tú của Tống Dụ Bạch đã rũ bỏ nét non trẻ khi xưa.
Ngũ quan thêm phần sắc nét, đường nét khuôn mặt gọn gàng dứt khoát.
Toàn thân toát sự trầm nội liễm, như một thanh kiếm quý giấu lưỡi bén.
Anh đó, âu phục chỉnh tề, quý khí tao nhã, chê điểm nào — đúng chuẩn hình mẫu “chồng quốc dân”.
Ai mà nghĩ đàn ông mỹ thế những sở thích tàn bạo như lưng?
Giữa chừng buổi họp, Chu Noãn Noãn mới đến.
Bốn năm qua, cô thay đổi nhiều.
Từ một thiếu nữ thuần khiết, giờ đã hóa thành mỹ nữ quyến rũ: váy bó, môi đỏ, áo hai dây — chẳng còn chút hình bóng năm xưa.
Điều quan trọng hơn là, hai bên cô đều một đàn ông kèm.
Một là Phó Tinh Dã.
Còn thì nhận , cho đến khi Chu Noãn Noãn gọi tên .
Lục Cẩm Xuyên.
Tôi mới sực nhớ, đây là nam phụ số 2 trong nguyên tác.
Chỉ trong hai tiếng họp lớp, hai đàn ông đã vì Chu Noãn Noãn mà tranh giành, công kích bằng đủ kiểu mỉa mai.
Rõ ràng cô ở giữa bất đắc dĩ đau đầu.
Tôi cô , sang Tống Dụ Bạch bên cạnh.
Một vướng tình tay ba với hai nam phụ.
Một đã kết hôn với nữ phụ độc ác.
Trong tình cảnh , hai nhân vật chính còn thể đến với ?
Tan tiệc, do dự mãi mới quyết định hỏi thẳng Tống Dụ Bạch.
“Hồi cấp 3, từng thích Chu Noãn Noãn ?”
Tống Dụ Bạch thoạt bất ngờ, cần suy nghĩ mà trả lời ngay:
“Không.”
“Thật sự ?”
Tôi nghi ngờ.
“Rõ ràng cô là nữ bạn cùng bàn đầu tiên của mà.”
“Trước Chu Noãn Noãn, hễ nữ nào với là lập tức đổi chỗ, chỉ cô là ngoại lệ. Nếu vì thích, là vì gì?”
Tôi tuôn một tràng hỏi liên tục.
Tống Dụ Bạch nheo mắt, đột nhiên bật :
“Em để ý chuyện đến ?”
“ đúng đúng, để ý đấy, nhanh .”
Anh nới lỏng cà vạt, giọng khàn khàn lười biếng:
“Chắc là một loại cảm giác.”
“Có thể em tin, nhưng lần đầu thấy Chu Noãn Noãn, tim đập mạnh một cái, như thể tiếng bên tai rằng và cô nhất định sẽ ở bên .”
“Lúc đó quả thật chút cảm tình, nhưng nhiều lắm chỉ là bạn bè, đến mức gọi là thích.”
Nói đến đây, nhếch môi, ánh mắt đầy ẩn ý dừng nơi :
“Hoặc là, kịp thích thì đã em câu mất .”
“…Nói chuyện thì , đừng phát rồ.”
“Anh cởi áo làm gì!”
“Tắm.”
“…Vậy thì mau .”
Tống Dụ Bạch nhướng mày, ánh mắt ranh mãnh:
“Thanh Nhiên nghĩ định làm gì ?”
Tôi chộp lấy gối ném thẳng mặt :
“Không gì hết! Mau tắm cho !”
Anh đón gối nhẹ nhàng, khẽ cầm áo choàng bước phòng tắm.
Giờ cũng chẳng buồn ngủ, mở điện thoại chế độ xếp hạng.
Ván bên áp đảo, mới 12 phút đã phá nát nhà chính đối phương.
Vừa đúng lúc Tống Dụ Bạch từ phòng tắm bước .
Tôi vô thức liếc sang, chỉ một cái thoáng qua mà mắt lập tức dừng .
Anh mặc áo ngủ lụa màu trắng kem, dây thắt lưng buông lơi, lồng ngực trắng nõn ẩn hiện màn sương ráo nước.
Mỗi bước chân, dây áo càng lỏng , để lộ vòng eo săn chắc cùng hình xăm hoa trà đầy quyến rũ bên bụng .
Đáng chết! Tên định quyến rũ !
Tôi còn đang đờ , thì hai ngón tay rút điện thoại khỏi tay , cúi xuống, môi ấm áp ghé sát tai, thì thầm bằng giọng mê hoặc:
“Chúng sinh con nhé…”
Ầm!
Trong đầu như pháo hoa nổ tung.
Tên đàn ông quá đáng sợ! Tôi thực sự chịu nổi nữa !!
“Được! Sinh! Sinh nguyên một đội bóng luôn!”
(Kết thúc)