Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

DƯỚI MÁI NHÀ KHÔNG CÓ TÌNH THÂN - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:09:14

ngây thơ cho rằng, chỉ là vấn đề ở màu sắc.

 

Cứ nghĩ rằng sắc đỏ gỉ sét mà vất vả tìm , chẳng qua giống cái màu bà từng hình dung mà thôi.

 

Nên mới vội vàng chạy tới, thậm chí xin nghỉ , chỉ để đưa đổi cho sớm, mong bà chiếc áo thật sự ưng ý.

 

Thấy chẳng phản ứng gì, tức tối cởi áo, ném thẳng xuống nền đất xám bẩn từng sạch sẽ .

 

hoảng hốt bước nhanh tới, xót xa nhặt lên.

 

“Mẹ, tiện tay vứt xuống đất thế? Áo lông chồn treo lên bằng mắc, tuyệt đối gấp, nếu sẽ biến dạng… Chẳng chính từng dạy con thế ?”

 

Rõ ràng hiểu nhất cách bảo quản quần áo.

 

Bà từng đắc ý khoe với rằng chiếc áo khoác bà mua hơn hai mươi năm vẫn còn nguyên vẹn, như mới tinh.

 

chỉ bất lực bà.

 

Trong lòng uất ức đau.

 

bà chỉ hờ hững nhếch môi.

 

“Có cố ý . Con gì mà phản ứng to thế? là tính nết nhỏ nhen.”

 

“Con lúc nào cũng tầm thường như thế. Một bộ đồ , dựa giá tiền, mà là giá trị thực sự của nó. Đừng thấy bỏ hơn một vạn mà tưởng quý, xét về thực dụng và dáng vẻ, còn chẳng bằng cái áo bảy chục em trai con mua cho .”

 

“Con đúng là tiền mà tiêu, mua cái áo thế chẳng khác gì vứt tiền qua cửa sổ. Con tiêu xài hoang phí thế, khổ thì đừng trách.”

 

bắt đầu cằn nhằn, giọng điệu răn dạy như thường lệ.

 

Còn thì dần ngẩn ngơ.

 

Lần , ánh mắt và suy nghĩ trôi dạt về chiếc máy lạnh trong phòng.

 

Ngay khi bước , thấy nhà ấm hơn hẳn, khác hẳn năm ẩm lạnh đến mức chẳng ai cởi áo ngoài.

 

khi , để tâm.

 

Ở nông thôn mùa đông rét mướt, mở điều hòa sưởi vốn là chuyện bình thường.

 

đối với thì .

 

Từ bảy tám năm , năm nào đông đến, bà và ba cũng ngã bệnh.

 

Đốt lò chỉ sưởi ấm giường, còn khí thì vẫn lạnh lẽo.

 

Tuổi cao sức yếu, đề kháng kém, năm nào cũng nhập viện, mỗi tiêu tốn vài ngàn.

 

sớm mua sẵn điều hòa cho họ, thế mà chẳng hiểu vì nhất quyết chịu dùng.

 

Thà chịu khổ trong bệnh viện, thà để gánh tiền thuốc, cũng chịu bật máy.

 

Vì thế, năm nào cũng cãi vã với bà, mà kết quả vẫn chẳng đổi.

 

Thế nhưng năm nay bà bật.

 

Ngay cái năm còn họ đóng viện phí nữa.

 

cố nghĩ sâu xa, nhưng những chi tiết cứ từng cái từng cái chui óc, khiến phớt lờ cũng .

 

cong môi nhạt, giả vờ thản nhiên hỏi:

 

“Lạ thật đấy, năm nay chịu bật điều hòa ? Mặt trời mọc đằng tây chắc?”

 

“Không bật . Năm ngoái với ba con nhập viện hết sáu ngàn, nhà một năm kiếm mấy đồng? So với con, một cái áo một vạn cũng chẳng tiếc, còn bọn dè sẻn từng xu.”

 

Trong lời bà, ẩn ẩn một tầng trách móc.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

xong liền nghẹn , thấy khó chịu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duoi-mai-nha-khong-co-tinh-than/chuong-2.html.]

“Mẹ, con tiện tay vung một vạn. Đây chẳng mua cho ? Nếu cho con, con còn chẳng dám bỏ một ngàn.”

 

câu , chỉ kẹt mãi trong cổ họng, thốt nổi.

 

Bởi tính vốn kín đáo, ít khi kể công.

 

Mẹ thì bằng ánh mắt đầy ngờ vực.

 

“Thôi , nếu bình thường tiêu xài quen tay, thì chuyện con nỡ bỏ nhiều thế cho .”

 

“Không con , tiền cũng nên nghĩ đến em trai một chút. Hai đứa cùng một bụng sinh , nó kém cỏi, tiền đồ, thì chị gái chẳng lẽ nên đỡ nó một tay?”

 

“Con thà lấy một vạn mua áo cho , đưa thẳng cho em con? Nhìn hai chị em hòa thuận, vui còn hơn.”

 

Giọng chậm rãi, kéo dài, như hàm chứa ý sâu xa.

 

Từ khi bước nhà tới giờ, vẫn cố nhẫn nhịn.

 

Nhẫn, hết tới khác.

 

cuối cùng, nhẫn thêm nữa.

 

hít một thật sâu, từ từ thở .

 

Sau đó, bình tĩnh cất giọng:

 

“Mẹ, chiếc áo chắc chắn là thích, đúng ?”

 

Mẹ sững , dường như hiểu ý .

 

để bà kịp nghĩ, liền vòng tay ôm chiếc áo, dứt khoát :

 

“Vậy thì trả thôi. Đỡ để tiếc tiền .”

 

“Người bán , trả . Thôi, gắng mặc tạm .”

 

Mẹ định bước tới lấy , nhưng lùi một bước, thản nhiên cự tuyệt:

 

“Không , con thử xem. Cho dù trả , con cũng thể mặc. Từng tiền, con cũng từng diện qua bao giờ.”

 

Ánh mắt dán chặt theo từng cử động của chiếc áo, rõ ràng là luyến tiếc.

 

trong khoảnh khắc, bà chẳng nghĩ lý do nào khác, chỉ đành trơ mắt mang .

 

Trên đường về, nén nổi nỗi tủi .

 

Bao ký ức tưởng chôn sâu, bỗng ùa về.

 

Có lẽ bởi khi , cuộc sống của vốn quá suôn sẻ.

 

Tiền kiếm đủ, chồng tử tế, bố chồng rộng lòng, con cái ngoan ngoãn.

 

Tình yêu và sự quan tâm, nhận ở nơi.

 

Nên bao giờ thấy thiếu thốn tình thương.

 

Cũng vì thế mà dần dần, quên mất một sự thật: vốn dĩ vẫn luôn thương con trai nhiều hơn con gái.

 

Hồi cấp ba, thi đỗ trường trọng điểm của thành phố, nhưng vì để tiện chăm sóc em, đành theo học trường huyện bình thường.

 

Áp lực ôn thi nặng nề, bạn bè quanh đều học thêm, riêng từng.

 

Mẹ luôn : “Đã là cái giống học , cần phụ đạo cũng đại học. Còn nếu , thì đổ tiền cũng uổng.”

 

“Thay vì thế, dạy cho em con , cũng coi như con ôn tập.”

 

Vậy nên, chẳng thêm tiết phụ đạo nào, trái còn lo cơm giặt cho em.

 

Mẹ y tá ở bệnh viện, thường xuyên bận rộn chăm em.

 

Trong khi em đến mì gói cũng chẳng nấu.

Loading...