ĐƯỜNG CHI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-28 21:44:14
Tạ Hàm bước , mặt đen như đ.í.t nồi, chằm chằm .
"Em hết liêm sỉ ? Con gái tự trọng còn bằng chó!"
"Cho em một ngày suy nghĩ. Bỏ cái thai . Không thì sẽ liên hệ với thầy hướng dẫn của em. tin ông sẽ để một bà bầu nghiên cứu ung thư đây!"
Tay run lên, lỡ tay chọc c.h.ế.t cả đám tế bào ung thư.
gượng , vẫy tay với Tông Thịnh trong điện thoại:
"Con tiếp tục việc , chồng yêu bye bye~"
Rồi cúp máy cái rụp.
"Thích thì cứ ." – lạnh nhạt.
để ý tới nữa, lo cứu đám tế bào.
Dù thì thai thật , sợ gì!
Ngực Tạ Hàm phập phồng dữ dội.
Từ nhỏ, hễ tức là thở như bò đó.
sợ chắc?
Anh đột ngột túm lấy cổ tay , mắt đỏ ngầu:
"Em trò như , chẳng là để thu hút sự chú ý của ? Giống hồi nhỏ , thương, chăm? Đừng cố chấp nữa. Ở bên , kết cục !"
cầm chặt ống pipet, như :
"Thả , hoặc ăn chất gây ung thư . Chọn ."
Tạ Hàm hít một , cuối cùng cũng buông .
"Đường Chi, em từ nhỏ ba , bà chiều hư em. xem như là em gái, lời một ."
"Em nhà họ Tông là thế nào ? Người thường mà dính cái hố lửa đó là tan xác ngay! Tông Thịnh là con trai độc nhất, chỉ cần búng tay một cái là mua mạng em . Đừng tưởng chút nhan sắc là leo lên cành cao. Người thích em vì em còn sạch sẽ, là một con…"
Chát!
vung tay, tát thẳng mặt .
"Cút !"
hét lớn.
"Anh là cái thá gì! Còn trai ? Anh lảm nhảm suốt ngày, cái mồm thối mới là lạ!"
Tạ Hàm xoa xoa má, mặt tái:
"Đường Chi, mắng khác thì thôi, em với như ?"
chỉ cửa:
"Biến."
bóng lưng , trong lòng chỉ thấy buồn nôn.
Hồi lớp 10, lấy hết can đảm tỏ tình với .
Kết quả giữa lớp, với lớn lên từ nhỏ, mặc chung cả quần thủng đáy.
Anh coi là em gái ruột, còn quyến rũ .
Anh hổ.
Nhờ câu đó, ba năm cấp ba của trở thành địa ngục.
tẩy chay, bắt nạt, lấy một bạn.
Cũng chính vì cú sốc , khi bà mất năm lớp 12, chỉ một ý nghĩ duy nhất là chết.
Chút cảm tình năm xưa oán hận mài mòn đến chẳng còn gì.
Bóng xa dần, thành một cái bóng đen.
Rồi… ngất xỉu.
Ngay giây cuối cùng khi mất ý thức, thật sự tuyệt vọng.
thấy đám tế bào ung thư… hình như đang lao miệng .
tỉnh dậy trong ký túc xá giáo viên, lúc đó là tối hôm .
Tạ Hàm cạnh giường.
"Bác sĩ trường em kiệt sức."
"Đã chọn đường tắt , còn mệt dữ ? khuyên em cuối, bỏ cái thai . Những như chúng , hậu thuẫn, tới Thượng Hải chỉ một cơ hội thôi."
Anh chốt hạ thêm một câu đe dọa:
"Đừng để khinh thường em."
trợn trắng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duong-chi/chuong-4.html.]
Việc ngất là do cái thí nghiệm c.h.ế.t tiệt .
Dự án tới giai đoạn mấu chốt .
Nếu đám tế bào die nữa, thì hai tháng trời cày cuốc, cộng với mấy chục ngàn tiền vật liệu tự bỏ , đều tan thành mây khói.
trằn trọc cả đêm, ngủ nổi.
Đột nhiên, cảnh giác :
"Anh nhất nên thật. Đây là phòng của đúng ? Nếu báo công an ngay vì tội mưu đồ cưỡng bức."
Anh nghiến răng, rặn hai chữ:
"Không ."
"Em , con gái chồng mà mang bầu là rẻ tiền. Nếu nhà giàu đá một cái, còn ai thèm lấy em nữa?"
Lời dạy đời của còn xong thì mắt sáng rực.
thấy Tông Thịnh ở cửa.
Tóc rối, cà vạt thì vắt lưng.
Thì , cũng lúc luộm thuộm như . Nhìn cũng… dễ thương phết.
tỉnh bơ chỉ tay cửa:
"Chồng tới , biến đó."
Hai lướt qua .
Tông Thịnh thèm liếc Tạ Hàm một cái.
buồn :
"Anh lịch sự thế mà chào hỏi gì ?"
mặt Tông Thịnh rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện gì tuyệt vọng lắm.
Anh mím môi.
Rồi gian nan mở miệng, giọng đầy mong chờ:
"Em ? Con còn ?"
nhào tới, ôm chặt lấy tay , đung đưa qua :
"Con tất nhiên là còn~ Bé con đang ở đây nè~"
Cơ thể cứng đờ.
Sắc mặt càng thêm tái.
"Cho dù trong lòng em còn ai, bao nhiêu , thì cũng ăn uống đúng giờ."
…Hả?
Ai trong lòng? Mấy là ?
Anh bắt đầu năng vô nghĩa đấy.
Tông Thịnh như một cái máy mở hộp cơm.
mà thấy áy náy.
Anh từ nửa vòng trái đất bay về đây, còn mang theo hộp cơm My Little Pony của , chỉ để chăm sóc đứa con tồn tại trong bụng .
méo miệng, sụp lòng .
Tựa đầu lên vai, thì thầm:
"Hu hu, chồng giỏi quá …"
Lúc vô tình chạm một vật cứng…
"Chồng ơi, cái cốc nước của hả? Mà nó nóng thế?"
Tông Thịnh khẽ rên một tiếng. càng thấy khó hiểu.
Sao, giờ cảm ứng với cái cốc luôn ?
Anh đột nhiên nắm lấy tay , nghiến răng:
"Em nghĩ kỹ . Trong lòng em là ba , là Tạ Hàm… hãy sờ !"
Ủa? Mới sờ cái cốc thôi mà, cần phản ứng như sờ nhầm chỗ hiểm ?
Đồ nhỏ mọn.
mải mê ăn cơm, chú ý tới chiếc đồng hồ lộ một góc gối.
Là kiểu đồng hồ hiếm, chỉ từng thấy tay Tạ Hàm.
Chỉ một cái liếc mắt… là Tông Thịnh thấy hết.
Ánh mắt lập tức tối .
tất cả những điều đó… hề .