Dưỡng Tử Vi Hoạn
Chương 5
15.
Xuất phát nửa tháng, đi qua Nguyệt Nha Tuyền, ta hỏi Giang Duật Ngôn: “Bổn cung muốn đi ngâm suối nước nóng, có thể không?”
Ta giật dây Ninh Chiêu Chiêu: “Ninh Chiêu Chiêu, bổn cung ngửi thấy có mùi trên người muội, biểu ca không nói với muội sao?”
Ninh Chiêu Chiêu bị ta dọa khiến sắc mặt tái nhợt, quay lại nũng nịu với Giang Duật Ngôn: “Biểu ca, muội muốn đi ngâm suối nước nóng, khó khăn lắm mới tới đây một chuyến.”
Giang Duật Ngôn liếc mắt nhìn ta một cái. Ta vội lắc đầu: “Bổn cung có thể không đi.”
Giang Duật Ngôn thật sự là muốn nhắm vào ta, hắn nghĩa chính từ nghiêm nói: “Nương nương kim thể quý trọng, vẫn nên ở trong xe nghỉ ngơi đi.”
Sau đó quay đầu liền mang theo Ninh Chiêu Chiêu đến Nguyệt Nha Tuyền.
Đồ chó! Nhưng không sao, may mắn hắn thiên vị, thừa dịp hắn không ở đây, ta mượn cớ vào trong rừng huýt sáo một cái.
Thích khách giả Lam Nhược mua chuộc trước đó xuất hiện: “Bây giờ động thủ luôn sao?”
Ta vốn là muốn thừa dịp lúc này Giang Duật Ngôn không ở đây, để thích khách làm bộ cưỡng ép ta, bọn thị vệ khẳng định nhớ kỹ thân phận của ta là một nương nương, không dám hành động thiếu suy nghĩ, ta lại nhân cơ hội chạy trốn.
Nhưng đúng lúc này, ngoài rừng vang lên giọng Giang Duật Ngôn gọi ta: “Kỷ Vân Phù.”
Sắc mặt ta trắng bệch, con chó này, mới đi sao đã quay lại rồi. Mới qua được một lúc, Ninh Chiêu Chiêu không có khả năng tắm nhanh như vậy, chỉ có thể là Giang Duật Ngôn tự quay về trước, thật đáng giận, hắn lúc nào cũng nhìn chằm chằm ta.
Ta chỉ có thể bảo thích khách đêm nay về trước nghỉ ngơi, sau đó sẽ tùy cơ hành sự. Người đi rồi, Giang Duật Ngôn cũng tìm tới, hắn nghi ngờ truy hỏi ta: “Đi ra đây làm gì?”
Ta u oán nhìn hắn: “Lén lút trốn đi khóc, đại nhân thật sự là quá thiên vị.”
Giang Duật Ngôn: “Nói thật.”
“…..Ta làm mất khăn lụa màu đỏ, nên ra đây tìm.”
Đây là sự thật, lúc đi tìm thích khách gặp mặt ta một đường nghiêm túc tìm tới.
“Rất quý trọng?”
“Vậy cũng không phải, chính là trước đó lúc xuất cung chơi, A Trì mua cho ta ở quán ven đường, tuy rằng còn thừa mấy cái, nhưng sau này cũng không gặp được hắn, ta nghĩ nên giữ lại làm kỷ niệm.”
Giang Duật Ngôn lạnh mặt: “Mất thì mất, đừng tìm nữa, đến Hoài Châu ta mua cho ngươi, cái gì cũng có.”
Sao có thể giống nhau được? Ta bĩu môi, không nói gì.
“Kỷ Vân Phù.”
Không biết tại sao, Giang Duật Ngôn làm như muốn nói lại thôi. Hắn hắng giọng, bộ dáng rất mất tự nhiên: “Hoài Châu cũng có suối nước nóng, tắm riêng, tính an toàn và riêng tư càng cao, đến lúc đó ta sẽ mang ngươi đi.”
Ta miễn cưỡng nói qua loa: “A, thật tuyệt, biểu ca thương ta như vậy, thật sự là hiếm thấy.”
Hắn rất không vui: “Kỷ Vân Phù, bớt móc mỉa lại đi.”
Đúng lúc này, một thị vệ thất kinh chạy tới: “Đại nhân, Ninh cô nương đã xảy ra chuyện.”
Sắc mặt Giang Duật Ngôn thay đổi, hắn tiếp nhận tờ giấy trong tay thị vệ nhìn qua, sắc mặt càng khó coi hơn. Hắn xem xong tờ giấy liền nhìn ta, biểu cảm kỳ quái.
Ta bị hắn nhìn đến phát ban: “Ninh muội muội làm sao vậy?”
Ta lại gần nhìn tờ giấy của hắn. Ta vừa nhìn, trong lòng chợt lạnh run. Chúng ta cải trang xuất hành, gặp phải thổ phỉ, bọn họ muốn Giang Duật Ngôn mang ta đến để đổi lấy Ninh Chiêu Chiêu.
Ta yên lặng lui về phía sau, rời xa Giang Duật Ngôn. Nhưng Giang Duật Ngôn vẫn nặng nề nhìn chằm chằm ta, sau gáy tôi chợt lạnh buốt.
“Giang Duật Ngôn, ngươi sẽ không vì Ninh Chiêu Chiêu mà ném ta cho đám thổ phỉ kia chứ?”
Trong lòng Giang Duật Ngôn, Ninh Chiêu Chiêu và ta, bên nào nặng bên nào nhẹ, không cần hỏi cũng biết.
Ta toát mồ hôi lạnh. Quả nhiên, Giang Duật Ngôn suy nghĩ một lát, rồi lập tức đưa ra lựa chọn.
“Kỷ Vân Phù, ngươi thông minh hơn Chiêu Chiêu, lá gan cũng lớn. Ngươi hãy phối hợp với ta.”
Ta run người: “Dựa vào cái gì chứ? Vì mạng ta rẻ rúng hơn nàng sao?”
Giang Duật Ngôn rất lý trí: “Kỷ Vân Phù, bây giờ không phải lúc giở thói nhỏ nhen, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Nếu như xảy ra chuyện thì sao?”
“Chuyện đó….”
Một cảm giác ngột ngạt dâng lên, ta biết ta không còn lựa chọn nào khác.
“Quen biết ngươi thật xui xẻo.”
Giang Duật Ngôn lúc này trầm lặng như nước. Ninh Chiêu Chiêu khóc lóc cực kỳ thê lương, ta nhanh chóng đi về phía nàng.
Giang Duật Ngôn không biết vì sao, đột nhiên kéo ta lại. Trong lòng ta có một chút hy vọng: “Giang Duật Ngôn, bổn cung có thể không đi sao?”
Giang Duật Ngôn do dự. Đúng lúc này, Ninh Chiêu Chiêu khóc càng lớn tiếng hơn: “Duật Ngôn ca ca, muội rất sợ hãi… Muội rất nhớ phụ thân, hu hu hu…”
Giang Duật Ngôn cứng đờ một lát, vẫn buông lỏng tay ta ra: “Kỷ Vân Phù, nghe lời, phối hợp với ta.”
“Sao lúc trước ta lại mắt mù nhìn trúng ngươi nhỉ?”
Sắc mặt Giang Duật Ngôn thoáng cái trở nên xanh mét. Ta đi tới chỗ thổ phỉ, Ninh Chiêu Chiêu cũng trở lại bên cạnh Giang Duật Ngôn.
Thổ phỉ kề d ao lên cổ uy hiếp ta. Tim ta đập dữ dội, nhìn chằm chằm Giang Duật Ngôn. Tay trái của hắn nắm lại thành quyền, dựa theo lời dặn dò vừa rồi của hắn, phía dưới hắn sẽ n ém k iếm lại đây, sau đó ta tránh sang trái, nhanh chóng chạy thoát về phía hắn, hắn sẽ lập tức tiếp ứng ta.
Kế hoạch hoàn hảo. Thế nhưng, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Khi ta chạy về phía hắn chưa được hai bước, chân bị chuột rút.
Mà hắn vốn nên tiếp ứng ta, cũng bởi vì Ninh Chiêu Chiêu đột nhiên té xỉu, không kịp tiếp ứng ta. Vì thế, đã xảy ra bi kịch.
Thổ phỉ thẹn quá hóa giận lấy lưỡi d ao sắc bén đè lên chiếc cổ thon mịn của ta. M áu thoáng cái tuôn ra, ta hít sâu nén chịu đau.
Sắc măt Giang Duật Ngôn đại biến: “Các ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho, đừng chạm vào nàng.”
“Đừng nói nhảm, tất cả buông vũ khí xuống, xoay người lại, đi về phía sau mười dặm.”
Giang Duật Ngôn không nhúc nhích. Ta thì chịu xui xẻo, d ao của thổ phỉ lại ấn mạnh lên cổ ta một cái.
Ta đau đến mức không nhịn được chảy nước mắt: “Giang Duật Ngôn, ta sắp đau chet rồi!”
Trong lòng ta đã thầm ch ém hắn một trăm nhát d ao rồi. Sắc mặt Giang Duật Ngôn cực kỳ khó coi, hắn nhìn ta, cắn răng nói: “Được, chúng ta sẽ nghe theo, đừng làm tổn thương nàng.”
Hiếm khi lương tâm của Giang Duật Ngôn trỗi dậy, nhưng cũng vô dụng. Thổ phỉ ném một mớ đạn khói, sau đó lập tức đẩy ta lên xe ngựa bỏ chạy.
16.
“Lớn như vậy nhưng chưa từng thấy qua nữ nhân nào xinh đẹp như này, hay chơi thỏa thích xong hãy giet nàng ta nhỉ?”
“Dù sao tiểu nha đầu kia chỉ nói giet chet nàng, chứ không có nói không thể chơi.”
“Vậy ai trước…” Hai tên đầu sỏ thổ phỉ này đã coi ta là người chet, bắt đầu tranh cãi. Ta nhịn không được xen vào: “Tiểu nha đầu các ngươi nói, là ai?”
“Vậy để cho ngươi chet cho rõ ràng, chính là tiểu nha đầu đổi lấy ngươi, ngươi đoạt nam nhân của nàng, nàng muốn giet chet ngươi.”
“…”
Ta xem như nghe hiểu rồi, cho nên Ninh Chiêu Chiêu tự biên tự diễn rồi cấu kết với sát thủ, muốn giet chet ta. Có đáng không? Vì một Giang Duật Ngôn, ta phục.
Ta quan sát bốn phía, hiện tại ta đang bị nhốt trong một hang động. Bọn thổ phỉ có tổng cộng chừng mười người, hai thủ lĩnh đều ở hang động bên này, mà những người còn lại thì tụ tập ở một chỗ khá xa hang động, dựng lửa trại uống rượu đánh nhau, rất ồn ào.
Nếu có chuyện gì xảy ra bên hang động này, họ sẽ không nghe thấy đâu. Hang động ngoại trừ đối diện với chỗ của mấy tên đàn em, thì phía sau còn có một cái lỗ chó không ai trông coi.
Cũng đúng, bọn hắn căn bản không coi một nữ tử yếu đuối như ta là sự uy hiếp, nên cũng nới lỏng phòng vệ. Ta nhanh chóng suy nghĩ.
Một mình ta không có khả năng đối phó với mười mấy tên nam nhân, có khả năng làm được nhất chính là giet chet hai nam nhân trong hang động này, sau đó chui vào lỗ chó chạy trốn.
Làm sao giet được hai người này? Với cánh tay bắp chân nhỏ bé này của ta, liều mạng là không làm được, vậy chỉ có thể dùng trí.
Đúng lúc ta đang suy nghĩ thì hai tên đó đã phân chia xong, tên có râu đi vào trước. Ta thở sâu, bắt đầu diễn.
“Tiểu mỹ nhân, đêm nay để ca ca chăm sóc nàng thật tốt nhé.” Hắn nhào tới.
Ta cố nén buồn nôn, đ ấm nhẹ ngực hắn, vẽ bánh cho hắn. Ta cắn cắn môi: “Đại ca bảo vệ tính mạng của ta, muội muội không phải có thể cùng đại ca sống chung sao? Nữ nhân kia dù sao cũng không biết đại ca có thật sự giet ta hay không, đại ca cứ nói đã giet là được thôi. Dù sao ngày sau ta cũng đi theo đại ca, cũng không xuất hiện trước mặt người khác, nàng cũng không biết được.”
Hắn sờ râu, thật thặt bị ta cám dỗ: “Thật sao? Tiểu mỹ nhân, nàng nguyện ý đi cùng ta à?”
Ta giả bộ thẹn thùng nói: “Đại ca có bản lĩnh như vậy, so với tên họ Giang mà ta theo còn tốt hơn nhiều, hắn là phế vật, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được. Vẫn là đại ca tốt nhất, khiến ta có cảm giác an toàn.”
Hắn tin lời ta nói, một tay sờ lấy tay ta, ta vội vàng trốn về phía sau, sắc mặt hắn thay đổi: “Đồ nữ nhân thối, dám đùa giỡn ta?”
Ta ấm ức nói: “Đại ca thật hung dữ, người ta muốn ở bên chàng thật lâu mà.”
“Là có ý gì?”
“Người ta chỉ muốn ở cùng người tốt như đại ca thôi, nhưng vẫn còn một tên mập ngoài kia…”
Ta giả vờ khóc: “Tên mập này còn có ý đồ xấu với đại ca.”
Tên râu quai nón nghe ta nói vậy thì hơi sửng sốt: “Nàng nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Ta xoay người không nói, hắn truy hỏi ta. Ta lau nước mắt: “Có nói đại ca sẽ không tin đâu, mà thôi.”