ĐƯỜNG VỀ NHÀ CỦA CUỘC ĐỜI LỆCH LẠC - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:48:32
Năm 2004, lên tám.
Một đêm hè cực kỳ bình thường, em trai bọn buôn bắt cóc.
Khoảnh khắc tin, bà suy sụp, lóc chạy khỏi nhà, tìm em như một điên.
Ga tàu, bến xe, chợ... bất cứ nơi nào đông , bà đều cầm một xấp thông báo tìm , gặp ai cũng hỏi.
Hỏi đến cuối cùng, bà đến mờ , giọng cũng khản đặc, những thứ giá trị cũng những kẻ ăn xương m.á.u lừa sạch.
Khi bố đưa đến tìm , bà đang co ro một đống rác.
Vài đứa trẻ nghịch ngợm đang ném rau thối lên đầu bà, bà chẳng thèm để ý, chỉ nắm chặt chiếc khoá trường mệnh mà em trai tháo khi tắm kịp đeo , lẩm bẩm những lời mơ hồ.
Hình ảnh đó in sâu tâm trí , cho đến tận bây giờ khi nghĩ , chỉ hai chữ: Tuyệt vọng.
Nỗi tuyệt vọng đó giống như khí , mặc dù thấy, chạm , nhưng thể cảm nhận sự tồn tại của nó lúc nơi.
Nó luôn siết chặt lấy cổ, mỗi khi hy vọng và ấm áp đến, nó siết chặt lấy cổ họng của cả gia đình chúng .
Ngạt thở, thở hổn hển,... tiếp tục ngạt thở, tiếp tục thở hổn hển.
Sự lặp như địa ngục trần gian đó, chúng chịu đựng ròng rã mười tám năm.
Khi chúng gần như bỏ cuộc, cuối cùng, Tết Trung thu năm 2022, gia đình chúng đón một cuộc sống mới.
Ít nhất lúc đó, nghĩ như .
***
Khi Lâm Tuấn gọi cho , đang giúp bố ở cửa hàng.
Hôm nay là đêm đoàn viên, những thể ăn nhà hàng đều sẽ chọn ở nhà bận rộn với mấy việc bếp núc đó.
hai chữ "đoàn viên" là điều cấm kỵ trong gia đình chúng .
Mười tám năm qua, nhà hàng "Đợi Người Về" của chúng nghỉ một ngày nào.
Càng là ngày lễ, chúng càng chăm chỉ mở cửa, để tránh hai chữ "đoàn viên", dùng sự bận rộn để vơi nỗi buồn.
"Có... tin tức gì ?"
Lúc phát hiện cuộc gọi nhỡ, là nửa tiếng .
Vừa thấy là Lâm Tuấn, vội tránh ánh mắt của bố , chạy chỗ trống đường.
Sau khi hít thở sâu, gọi .
"An An, em đừng vội," Lâm Tuấn an ủi , ngừng vài giây : "Kết quả DNA , Từ Gia Bảo đó, đúng là em trai em."
Em trai thất lạc mười tám năm... tìm thấy ?
Sự mong chờ mãnh liệt suốt bao nhiêu năm nay, khoảnh khắc giải tỏa, gần như theo bản năng hạnh phúc đến phát .
Uất ức, sợ hãi, đau khổ, buồn bã, những cảm xúc phức tạp vốn đang quấn lấy , lập tức đều tan biến.
Cả trống rỗng, nhẹ bẫng, nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
"Em bình tĩnh , chuyện ... thể..."
Trong ống , Lâm Tuấn úp mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duong-ve-nha-cua-cuoc-doi-lech-lac/chuong-1.html.]
Anh là cảnh sát, là bạn trai , quá hiểu tính cách thẳng thắn của .
Đột nhiên do dự, bóng gió...
Chẳng lẽ?
Tim thắt một nhịp. Liếc bố trong cửa hàng vẫn vô tư phục vụ khách, vội cầm điện thoại, di chuyển đến một nơi xa hơn.
"Có thể cái gì? Kết quả vấn đề ?"
"Chắc chắn là ."
hỏi thẳng, Lâm Tuấn trả lời dứt khoát.
Nghe giọng điệu khẳng định quen thuộc của , lòng nhẹ nhõm một nửa.
"Kết quả xét nghiệm ở Quảng Châu là do bạn học của tự tay , thể sai , chỉ là..."
niềm vui cho choáng váng, nhất thời nghĩ , tìm đúng thì còn chuyện gì khó nữa.
Mãi mới hiểu .
"Bên đó hình như đang do dự nên nhận ."
***
Bao nhiêu năm nay, nơi xa nhất từng đến chỉ là thành phố tỉnh, nghiệp thi về quê công chức.
Nói là báo hiếu thì hẳn, chỉ là bố yên tâm, họ vẫn còn một đứa con khác ở bên cạnh.
Dù , m.á.u mủ ruột rà, cũng thể vì bản mà bỏ qua cảm nhận của họ.
Vì , đương nhiên cho rằng, em trai về nhà, là vì tìm thấy đường về.
giờ đây, đường tìm thấy, mà em trai về nhà, điều ngờ tới.
"An An, em đang ?"
Qua sự im lặng của , Lâm Tuấn cũng đoán lòng đang ngổn ngang, giọng nhẹ.
giật tỉnh khỏi cơn mơ màng, vội vàng đáp lời : "Có... ..."
Sau một tiếng thở dài, Lâm Tuấn an ủi : "Đừng vội, em trai em lo lắng cũng là chuyện bình thường, dù thì cũng lên truyền hình, lỡ gây phiền phức cho bố nuôi thì em cũng khó xử mà. Tổ chuyên án bên Quảng Châu vẫn đang tích cực liên lạc, chắc tình hình cũng bi quan như em nghĩ . Em yên tâm, sẽ giúp em theo dõi, tin sẽ báo ngay cho em."
Không vì ngành cảnh sát đặc biệt giỏi thấu hiểu lòng , Lâm Tuấn chuyện luôn đúng trọng tâm, khiến cảm thấy đặc biệt yên tâm.
dần bình tĩnh .
Suy nghĩ kỹ , hình như đúng là như , khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng bản quá căng thẳng:
"Ừm, em tin cảnh sát, cũng tin , nhà em đợi bao nhiêu năm nay , thêm mấy ngày cũng là gì."
"Thế mới đúng chứ.", giọng Lâm Tuấn nhẹ nhõm hơn nhiều: "Vậy bố em thì thế nào?"
"Đừng cho họ vội!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Không kịp nghĩ ngợi, lời vọt khỏi miệng . Vừa mới nhận , quá hấp tấp .
"Ý em là... đợi khi chuyện chắc chắn hẵng cho họ thì hơn."
Mười tám năm qua, bố bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm.
Biết bao họ nhận tin tức về em trai, chạy đến nơi phát hiện là .