Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

ĐƯỜNG VỀ NHÀ CỦA CUỘC ĐỜI LỆCH LẠC - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:48:36

Dư Bình mỉm thờ ơ: "Gia đình thế , bảo em đổi, em cũng sẵn lòng."

Rõ ràng là em chỉ buột miệng khi tiếp lời , nhưng khi thấy những lời , thấy thoải mái.

Em sẵn lòng, vì đây vốn là gia đình em.

Mà là vì...

Gia đình hơn em tưởng?

***

"Nào nào, đây đều là những thứ mua cho con."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vừa về đến khách sạn, như thể dâng báu vật, lấy tất cả những món quà chuẩn .

Một bộ đồ thể thao FILA, một chiếc thắt lưng Coach, một đôi giày Nike, và một chiếc iPhone.

Mỗi thứ đều là mẫu mới nhất, tất cả đều là thông tin moi từ miệng em họ đang học đại học.

"Không con thích ," sợ quà hợp ý Dư Bình, cẩn thận từng chút một: "Con thích gì, cứ với , sẽ mua cho con."

"Thích! Thích!"

Dư Bình vui mừng đến mắt sáng rực, đầu tiên là nhét điện thoại túi, bắt đầu thử quần áo và giày dép, miệng ngừng khen " chọn thật tinh", dỗ toe toét đến mang tai.

Ngay cả bố cũng vội vàng lên tiếng, tranh giành quần áo và giày dép là do ông chọn, dáng vẻ tranh sủng như một đứa trẻ già.

Đêm đoàn viên, lẽ vui vẻ, nhưng , tự nhiên thấy chua xót.

Điều kiện gia đình chúng , so với thì khá giả, nhưng so với thì còn kém xa.

Những năm qua, bố cũng dành dụm chút của cải, nhưng để tìm Dư Bình, cũng tiêu ít.

, từ nhỏ thấm nhuần quan niệm tiêu dùng là tiết kiệm tối đa, lãng phí.

Quần áo hầu như quá hai trăm tệ, điện thoại thì luôn dùng Android.

Chiếc điện thoại trong túi dùng ba năm , mở mấy ứng dụng là đơ chịu nổi, nhiều lúc còn văng app, buộc tắt nguồn.

" , còn một thứ quan trọng nhất nữa."

Dư Bình chăm chú bàn tay đang lật tìm, ánh mắt đầy mong đợi, khi nhận thứ đang cầm, thoáng chốc giấu nổi sự thất vọng.

"Mẹ cuối cùng cũng thể đeo chiếc khóa trường mệnh cho con ."

Chiếc khóa đeo cổ Dư Bình, kìm , .

"Mười tám năm qua, một ngày nào nhớ con, mỗi khi nhớ con chiếc khóa . Con đeo cẩn thận nhé, nó nhất định sẽ bảo vệ con khỏe mạnh, bình an."

Đã quá lâu, chiếc khóa trường mệnh đầy rỉ sét, nhưng những góc cạnh tròn trịa và trơn nhẵn.

Đó là dấu ấn đặc biệt mà giữ trong tay suốt nhiều năm, là sự tồn tại quý giá hơn bất cứ thứ gì.

"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đeo bên , kể cả khi tắm!"

Mẹ bật trong nước mắt hạnh phúc, ôm chặt lấy em buông, liên tục gọi "con trai ngoan".

***

học đại học ở thành phố của tỉnh suốt bốn năm, bố thường xuyên đến thăm.

Thỉnh thoảng đến vài cũng chỉ là để tìm em trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duong-ve-nha-cua-cuoc-doi-lech-lac/chuong-4.html.]

, tâm trạng họ khác, em trai cùng, họ thấy cái gì cũng mới lạ, chơi cái gì cũng hứng thú.

Nhà hàng sang trọng, trung tâm thương mại, các điểm du lịch nổi tiếng mạng, họ đều đến một , luôn chọn món ăn ngon nhất, chọn mua thứ đắt nhất.

Những năm qua để em trai thiếu thốn, họ chỉ bù đắp tất cả một lúc.

Cuối cùng, mang theo đủ tiền, sang hỏi :

"An An, là con mua bộ quần áo cho em trai ? Nó khó khăn lắm mới về nhà, con là chị, ít nhất cũng tặng nó một món quà tử tế chứ?"

Quà...

Ngay từ ngày nhận em, tặng quà gặp mặt .

còn sợ bố chê đủ , mua loại iPad và Apple Watch đời mới nhất, tốn gần một tháng rưỡi tiền lương của .

Sau khi đại học, từng xin gia đình một đồng nào. Thi đậu công chức, càng dịp biểu lộ lòng hiếu thảo, mỗi tháng đều dúi cho một ít.

lương công chức thực sự ít ỏi, thể thêm, cuộc sống của thể là eo hẹp.

Trên mác áo, ghi tiền là 1999 tệ.

Chỉ là một chiếc áo khoác mỏng, thực sự đáng với tiền .

cứ một câu "em trai con mặc ", còn cách nào khác, đành gọi điện cho Lâm Tuấn.

"Tiền tháng phát lương em sẽ trả ngay."

"Không cần , cứ coi như là quà gặp mặt tặng em vợ ."

"Không , em sẽ trả, nhất định trả."

Gia đình Lâm Tuấn tiền, là con một, nên luôn chi tiền hào phóng.

nguyên tắc, dù quan hệ thiết đến mấy, chuyện tiền bạc cũng thể mập mờ.

Cả cách xưng hô của nữa, bản năng chút bài xích.

thì cũng nghĩ đến chuyện kết hôn với Lâm Tuấn.

Bên bố vẫn đang đợi, tiền tài khoản, liền vội vàng chạy đến quầy thu ngân.

Cầm chiếc áo tay, lòng nặng trĩu.

"Cảm ơn chị!" Dư Bình tươi rạng rỡ, lộ hàm răng trắng.

"Không cần..."

Hai chữ "khách khí" còn kịp , giật lấy chiếc áo, ướm lên Dư Bình, càng càng ưng ý.

"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, nó là chị con, mua đồ cho con là chuyện đương nhiên thôi."

Tay cứng đờ giữa trung, gì cho .

Bố thì mỉm với :

"Nên cảm ơn thì vẫn nên cảm ơn, nhưng nên mua, thì vẫn mua."

***

Thái độ thiên vị giống như một hạt giống, một khi bén rễ trong lòng, sẽ kìm mà lớn mạnh một cách điên cuồng.

em trai thất lạc mười tám năm, từng hưởng sự quan tâm và chăm sóc của bố , nên và cũng thể so đo, tính toán với em.

kìm cảm xúc của bản .

Loading...