Em Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi gặp tổng tài trước khi anh ấy trở thành tổng tài.
Lúc đó, ông bố giàu có của anh ấy chỉ cần dùng một chiếc siêu xe bản giới hạn là lừa được anh sang Đức du học.
Ngày ấy, tổng tài còn ngông cuồng tự tin, đăng một dòng status trong vòng bạn bè:
【Chuyện nhỏ, đi du học lấy bằng đây!】
Ôi chao, tổng tài đáng thương của tôi ơi ~
Anh đâu biết rằng, sau này sẽ chỉ còn biết ôm theo một anh vệ sĩ gầy trơ xương, vừa nhai bánh mì khô vừa khóc vừa học bài.
Haha, nghĩ tới mà chị đây cười muốn chết!
Lần đầu tiên gặp tổng tài, anh ấy đang đứng trên bục giảng tự giới thiệu.
Thật lòng mà nói, chỉ cần anh mở miệng, tôi đã đoán ngay được quốc tịch.
Cái giọng Đức hơi lơ lớ ấy, y như giọng tôi vậy!
Tốt lắm, coi như gặp được đồng hương rồi.
Tan học, tôi hớn hở chạy đến làm quen.
Không ngờ anh ta hai tay đút túi, lạnh lùng từ chối:
“Không cần đâu, tôi tự lo được, không cần ôm nhóm.”
Ờ, được thôi.
Vậy tôi đi tìm người khác chơi vậy.
Không ngờ tôi và tổng tài lại là… hàng xóm của hàng xóm!
Khoảng một tuần sau khai giảng, có người gõ cửa nhà tôi.
Tiếng gõ gấp gáp, dồn dập, nghe chẳng giống người tốt.
Tôi vội nấp sau lưng chị vệ sĩ, run rẩy ra mở cửa.
Ồ, thì ra là tổng tài.
Tôi thở dài bước ra khỏi chỗ nấp:
“Có chuyện gì sao?”
Anh ta hít một hơi dài:
“Thơm quá... Các cô đang ăn cơm à?”
Tôi gật đầu, giữ phép lịch sự kiểu Trung Quốc, thuận miệng hỏi:
“Muốn ăn cùng không?”
“Muốn!”
Anh ta lập tức gật đầu cái rụp, ra hiệu cho vệ sĩ mang theo một đống đồ đặt trước cửa nhà tôi, rồi háo hức hỏi:
“Có cần đổi dép không?”
“Không cần, vào luôn đi.”
“Được.”
Thế là anh ấy nhắm thẳng tới bàn ăn, khách sáo lấy lệ vài câu rồi bắt đầu... cắm đầu ăn ngấu nghiến.
Nhìn cách ăn, tôi đoán chắc chắn đã đói lả từ lâu.
Gương mặt bầu bĩnh vốn mũm mĩm của anh ấy giờ gầy rộc, cằm sắc cạnh như dao gọt.
Đúng là người gầy rồi, nhìn cũng bảnh trai hơn hẳn.
Tôi âm thầm cười khúc khích.
Ăn xong, anh ấy ngả người nằm phịch xuống ghế sofa, xoa bụng:
“Không phải ngày nào anh cũng ăn bánh mì khô đấy chứ?”
“Chứ còn gì nữa! Ở đây đồ ăn vừa dở vừa đắt, ăn còn phải trả tiền boa, tức chết đi được. Chi bằng gặm bánh mì còn hơn.”
“Nhưng đồ ăn nhà cô ngon ghê, tự nấu à?”
“Chứ còn sao nữa?” Tôi cũng ngả lưng lên sofa, than thở: “Bố tôi đâu thèm thuê đầu bếp cho tôi, không học nấu ăn thì có mà chết đói.”
“Cô cũng không được bố dắt đầu bếp theo à?”
Ánh mắt anh ấy sáng rỡ như tìm thấy tri kỷ:
“Trùng hợp ghê! Tôi cũng bị như vậy! Bảo gì mà rèn luyện bản lĩnh, vượt khó... Xì!”
Vì một bữa ăn ngon, tổng tài cao ngạo của tôi bỗng biến thành máy nói không ngừng.
Thật là... kỳ diệu quá đi mà!
Ngoài việc ăn cơm và trả quà, tôi với tổng tài hầu như không giao lưu gì thêm.
À quên mất, tổng tài của tôi tên là Lục Trác — cái tên nghe thật tươi sáng, hoàn toàn không hợp với bộ mặt lạnh lùng cố tỏ ra ngầu ngầu của anh ấy.
Anh ấy dành phần lớn thời gian trong thư viện.
Mỗi lần tôi vào thư viện, kiểu gì cũng thấy anh ấy ngồi lì một góc, chăm chú học bài.
Anh ấy thực sự rất nỗ lực.
Ba năm sau, tôi thuận lợi tốt nghiệp đại học, chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu.
Hai năm sau nữa, tôi tiếp tục lấy bằng thạc sĩ, còn anh... vẫn chưa tốt nghiệp đại học.
“Này, anh mà không chịu tốt nghiệp, sau này chỉ còn nước ôm bánh mì mà sống thôi đấy!”
Một hôm, lúc anh lại mò sang nhà tôi ăn chực, tôi buột miệng trêu chọc.
Anh ta sững người, buông đũa, đau khổ nhìn tôi:
“Ủa? Cô không định học tiếp tiến sĩ à?”
“Không! Học mệt chết đi được. Tôi thấy lý thuyết cũng đủ lắm rồi, định về mở công ty thử sức đây.”
“Vậy sau này tôi hết ai nấu cơm cho ăn rồi à? A a a! Ông trời ơi, sao nỡ đối xử với tôi thế này!”
Vừa than xong, Lục Trác càng ăn ngấu nghiến hơn, chắc định tranh thủ "ăn bù" cho tương lai.
Mà công nhận, bánh mì khô đúng là có tác dụng.
Tổng tài của tôi vừa nhai bánh mì vừa bùng cháy chí khí, rốt cuộc chỉ mất một học kỳ đã tốt nghiệp gọn lẹ.
Haiz, nghĩ lại chắc là do đồ ăn ngon của tôi làm Lục Trác trì trệ mất bao năm!
Sau khi về nước, Lục Trác chính thức ngồi lên ghế tổng tài.
Vẫn là nhờ tốt nghiệp trường danh tiếng đấy nhé — chỉ trong vòng một tháng đã "đốt" cho bố mình mấy chục triệu tệ.
Thật sự, người bình thường không đủ can đảm để làm ra trò như vậy đâu.
Bố anh ấy tức đến mức cầm dây lưng, từ đầu này biệt thự quất đến đầu kia, vừa đuổi vừa gào:
“Tôi nói rồi, sao anh tốt nghiệp muộn thế! Hóa ra chẳng học hành ra hồn gì cả! Đứng lại, thằng con bất hiếu này!”
Thế là...
Tổng tài nhà tôi từ "ông chủ trẻ tuổi tài cao" biến thành thanh niên thất nghiệp.
Tay ôm năm triệu tệ bố vứt cho, anh ấy đi khởi nghiệp.
Kết quả — lại phá sản.
Cuối cùng đành xách thân thất bại quay về nhà, chính thức gia nhập hàng ngũ ăn bám.
Bố mẹ anh ấy suốt ngày họp "gia đình khẩn cấp" vì chuyện này.
“Con trai à, đừng khởi nghiệp nữa! Ở nhà tiêu tiền cho khỏe, bố mẹ cho con tiêu thoải mái, chịu không?”
Tổng tài không chịu, ngửa cổ cãi:
“Nhỡ sau này bố mẹ không còn, con ngồi không lấy gì mà tiêu?”
“Nghịch tử! Đầu óc mày suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện xui xẻo!”
Ông bố tức điên lên, lại vác dây lưng định đuổi đánh, may mà mẹ anh can ngăn kịp thời.
Mẹ anh còn nhẹ nhàng đề xuất:
“Hay là... kiếm cho con một cô vợ giàu, con làm rể ở rể, vậy là yên tâm cả đời rồi!”
Quả bom này nổ ra làm tổng tài nhà tôi đứng hình luôn, trợn mắt há hốc miệng.
Nói gì thì nói, bố mẹ tổng tài đúng là hành động nhanh như gió.
Ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm những "nữ cường nhân" có học vấn cao, khoảng cách gần, lai lịch rõ ràng.
Trùng hợp làm sao — tôi đây đủ tiêu chuẩn từng cái một.
Thế là tôi, kẻ xui xẻo, bị họ lôi ra làm người tiếp quản "đống tàn dư".
Tôi dĩ nhiên từ chối thẳng thừng.
Chưa bàn tới chuyện Lục Trác sau khi về nước đã bắt đầu... phình ra như quả bóng, hoàn toàn mất hết phong độ.
Chỉ riêng thành tích học hành "trăm trận trăm bại" của anh ấy thôi cũng đủ làm tôi mất mặt rồi.
Tôi nghiêm mặt từ chối.
Không ngờ bố mẹ anh ta nắm chặt tay tôi, giọng điệu tha thiết:
“An An à, con trai bác chẳng ra gì, sau này công ty chúng ta giao hết cho con quản nhé.”
❤️ Động lòng +1
“Sau này nếu có cãi nhau, bác và bố nó sẽ đứng về phía con, nó không nghe lời thì cứ đuổi ra ngoài.”
❤️ Động lòng +1
“Bác sẽ giám sát nó tập gym, đảm bảo vừa đẹp trai vừa khỏe mạnh!”
❤️ Động lòng +1+1+1+1……
Thôi được, nghe tới đây rồi, tôi không thể không gật đầu đồng ý.
Dù sao tôi cũng từng chứng kiến tổng tài lúc gầy đẹp đến mức nào mà!