Em Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
🌸 Ngoại truyện – Góc nhìn Lục Trác
1.
Tôi là một tổng tài.
Tất nhiên, không phải kiểu tổng tài thiên tài vô địch như trong tiểu thuyết.
Tôi chỉ là một tổng tài "thực tế", nhiều lúc cũng ngu ngơ đến đáng thương.
Năm mười tám tuổi, tôi bị ông bố "hố con" của mình dùng chút lợi ích nhỏ dụ dỗ, lừa sang Đức du học.
Haiz, hồi đó tôi thật sự ngây thơ quá mà.
Nhưng lúc đó tôi rất tự tin, tin rằng không có khó khăn nào có thể đánh gục được mình.
Thế rồi…
Ngay ngày đầu tiên, bị ổ bánh mì khô bóp nghẹt lòng tự tôn!
Tôi vẫn cố tin rằng "trời không tuyệt đường người", vậy nên hì hục đi tìm nhà hàng Trung Quốc.
Mà đời không như mơ…
Ăn thì dở tệ, phí lại đắt, đã vậy còn phải boa thêm tiền, tức muốn chết!
Cuối cùng vẫn quay về làm bạn với bánh mì khô...
2.
Cố gắng cắn răng nhai bánh mì một tuần, cuối cùng cũng tới ngày khai giảng.
Tôi chuẩn bị bài tự giới thiệu rất kỹ, tự tin bước lên bục giảng, phát biểu lưu loát.
Tôi nghĩ mình khá ổn đấy chứ!
Kết quả — tan học cái đã có một cô nhóc chạy tới kết bạn.
Tôi... từ chối.
Vì tôi còn chưa muốn yêu đương! (Thề đó!)
3.
Hàng xóm nấu ăn thơm muốn xỉu!
Tôi đã nhịn thèm suốt mấy ngày.
Cuối cùng, mặt dày bê quà cáp sang gõ cửa xin ăn.
Không ngờ, mở cửa lại là cô nhóc hôm nọ tôi từ chối…
Có hơi ngượng, nhưng vì bữa ăn, liêm sỉ tạm gác qua một bên!
Và trời ơi, món ăn cô ấy nấu — ngon đến nỗi tôi muốn khóc!
Từ đó, để đảm bảo kế hoạch "ăn chực lâu dài", tôi không ngừng gửi quà cho cô ấy.
Không cần khách sáo, vì cô ấy xứng đáng!
4.
Học hành thì... tôi nghe chẳng hiểu gì hết.
Sợ bị đuổi học, tôi chỉ còn cách ngày ngày cắm mặt trong thư viện.
Đau khổ muốn chết luôn!
Tôi hối hận không thôi:
Tại sao thi xong đại học ở nhà đã khổ rồi, còn tự tìm tới Đức để "hành xác" thế này?
Nếu có thể làm lại, tôi thề sẽ sống hưởng thụ suốt đời học sinh cấp ba, rồi về nước "ăn chơi" trong đại học!
5.
A a a a!
Sao cô nhóc đó lại thông minh thế chứ!
Không trượt môn nào!
Còn tôi thì vẫn lết lết chưa tốt nghiệp!
Cô ấy học xong đại học rồi, còn tôi?
Ai nấu cơm cho tôi ăn nữa đây hu hu hu?
Không được!
Tôi nhất định phải gồng mình tốt nghiệp học kỳ này!
6.
Ok, thừa nhận, tôi đúng là đồ vô dụng.
Quay về nước, chưa gì đã làm công ty nhà mình thua lỗ thảm hại.
Bố tôi tức muốn chết, còn tính nhốt tôi ăn bám trọn đời.
Tôi cũng muốn đầu hàng lắm rồi...
Nhưng chí ít, cũng cho tôi kiếm vài cô chị gái xinh đẹp để "ăn bám" chứ?
Mà trời thương, tôi đã gặp lại cô nhóc ấy — cô tiên nhỏ của đời tôi.
Giống như được thần tiên hạ phàm cứu rỗi!
Tôi thề, cả đời này sẽ đối xử thật tốt với cô ấy.
7.
Cô ấy ưu tú như vậy, còn tôi thì chẳng ra sao.
Tôi rất sợ mình không xứng với cô ấy.
Tôi đã từng muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, mong có thể sánh vai bên cô ấy.
Khi tôi trình bày nguyện vọng đó với bố mình, ông mắng cho tôi một trận té tát.
Không còn cách nào, tôi đành quay về tìm cô gái nhỏ của mình cầu cứu.
8.
Thôi được rồi, tôi đúng là một kẻ phá của.
Cắn răng chịu thua, ngoan ngoãn ôm lấy "nồi cơm mềm" — cô gái nhỏ của tôi.
Nhưng thật sự rất chán.
Rảnh quá, tôi chỉ còn biết tìm cách khiến cô ấy vui vẻ.
Không biết làm gì à?
Đành đi tham khảo mấy lời khuyên từ mấy cô em gái quen biết.
Tôi thề, giữa tôi và họ trong sáng như pha lê!
Còn tiếc tiền không dám mua quà cho họ nữa cơ!
Nhưng có vẻ cô ấy phát hiện ra gì đó, nên chủ động nói không quản đời tư của tôi.
Nhưng tôi sợ hãi lắm!
Gấp rút giải thích, nhưng hình như cô ấy... không tin.
Hu hu hu, oan quá!
9.
Chuyện "bạch nguyệt quang" ầm ĩ hồi đó làm tôi rất lo lắng.
Tôi cũng muốn nhân cơ hội thể hiện lòng mình.
Nhưng cuối cùng — cô ấy... chia tay tôi mất rồi.
Cô ấy còn tìm một cậu em trai.
Em trai thì sao chứ?
Ngoài trẻ hơn, giỏi hơn, ngọt ngào hơn ra...
Ờ thì... đúng là mạnh hơn tôi thật...
10.
Sau vài lần thất bại, cuối cùng tôi cũng tìm được cảm giác trong kinh doanh.
Tôi không còn là phế vật nữa, có thể ngẩng đầu đi tìm cô ấy!
Hehe, vui muốn chết!
Biết cô ấy yêu tiền, tôi liền ôm tiền tới cầu hôn.
Còn cố tình học theo đủ chiêu trò trong phim: mỗi lần hẹn hò đều chuẩn bị đầy bất ngờ.
Tôi tin chắc: cô ấy sẽ thích!
11.
Ngày lễ tình nhân — ngày hoàn hảo để cầu hôn!
Bãi biển, biển hoa, đám đông...
Tất cả những yếu tố lãng mạn, tôi đều gom góp đủ cả!
Kết quả — đúng như dự đoán — thành công!
Cô ấy ngẩn người vì xúc động suốt buổi.
Đáng yêu chết mất!
Cô ấy còn dặn tôi phải giữ dáng — chứng tỏ cô ấy cực kỳ yêu tôi!
12.
Kết hôn rồi! Kết hôn rồi!
Cuối cùng tôi cũng có thể đường hoàng gọi cô ấy là "vợ"!
Vậy mà cô ấy lại xấu hổ đòi đi ngủ ngay.
Sao mà được chứ?
Ít nhất cũng phải để tôi ôm ngủ!
13.
Sau đó cô ấy giả vờ than mệt, ám chỉ muốn... đi hưởng tuần trăng mật.
Tôi lập tức gật đầu đồng ý!
Thế là hai đứa xách vali, vi vu khắp nơi.
Đi hết trong nước, rồi ra nước ngoài.
Thậm chí còn quay lại Đức — nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu.
Mặc dù ký ức có hơi xấu hổ...
Nhưng cô ấy vẫn nhớ từng chi tiết!
Chứng tỏ từ sớm cô ấy đã thích tôi rồi, đúng không?
A a a, hạnh phúc quá đi!
14.
Giờ thì vợ đã biết dựa dẫm vào tôi rồi nhé!
Dù lúc đó bị hai bên bố mẹ mắng cho xối xả, tôi vẫn thấy vui.
Vì ít ra... tôi có thể chắn gió che mưa cho cô ấy.
Và còn có thể nhân cơ hội... đòi phúc lợi nho nhỏ. Hehe!
15.
Sắp tới Lễ Tình Nhân nữa rồi.
Tôi thấy cô ấy rõ ràng rất căng thẳng.
Có lẽ... đang mong chờ bất ngờ mới từ tôi?
Yên tâm đi!
Lần này tôi sẽ không làm em thất vọng!
Tôi còn cố ý làm đủ trò đánh lạc hướng.
Nhưng mỗi lần cô ấy gắng sức khen ngợi mấy món đồ "xấu đau xấu đớn" tôi làm, tôi lại cảm động suýt khóc.
Tôi thề, đời này sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.
16.
Cô ấy rất thích món quà tôi chuẩn bị.
Nhìn biểu cảm lúc nhận dây chuyền mà xem — cưng muốn xỉu luôn!
Xem màn trình diễn đội hình, cô ấy vừa bối rối vừa cảm động.
Ahh, thật sự yêu chết mất cô ấy!
À quên, hôm nay tôi còn cosplay làm quản gia nữa.
Tôi và tiểu thư An An — tổ hợp này đúng là quá "đỉnh"!
17.
Buổi tối, tôi cố tình trêu cô ấy, bảo còn giấu một món quà nhỏ.
Cô ấy hăng hái lục tung cả người tôi, thậm chí còn định lột luôn cái quần cuối cùng!
Nhưng tôi nhanh chóng lật bài ngửa:
Không có quà giấu ở chỗ đó đâu!
Món quà thật — là cuốn album chứa tất cả ký ức của chúng tôi từ trước tới nay.
Cô ấy rõ ràng rất cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn còn chảnh:
【Miễn cưỡng chấp nhận.】
Nhưng tôi biết mà —
An An của tôi — yêu tôi nhiều lắm!
(Ngoại truyện – Kết thúc)