Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Em Là Của Tôi, Mãi Mãi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi luôn nghĩ hắn chỉ là một chú thỏ yếu đuối.

 

Cho đến một đêm, tôi tỉnh dậy giữa khuya để lấy nước, và nhìn thấy hắn—đôi mắt phát sáng trong bóng tối, lạnh lùng nhìn chằm chằm, từng nhát d a o t à n n h ẫ n đ â m vào người đồng đội của tôi.

 

Máo bắn tung tóe lên gương mặt hắn, khiến hắn trông càng thêm điên loạn. Những giọt máo văng tung tóe theo chuyển động sắc lẹm của con d a o, lo ang l ổ trên nền nhà thành từng mảng đỏ rực đến chói mắt.

 

Phòng bếp là nơi xử lý xác rất tốt. Còn có chiếc máy x a y t h ịt mà mấy hôm trước hắn vừa mua. Khi thịt được xay nhuyễn rồi xả xuống cống, tôi sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra điều gì.

 

“Đừng sợ, rất nhanh thôi sẽ không còn đau nữa.”
Hắn mỉm cười. Khuôn mặt đẹp đẽ và dịu dàng giờ đây méo mó vặn vẹo, khóe môi nhếch lên để lộ hàm răng nanh sắc nhọn khiến người ta rùng mình.

 

Tôi đứng chếc trân nơi cửa, chấn động đến mức không còn thở nổi.

 

Mãi đến khi đôi chân lấy lại cảm giác, tôi mới rón rén lùi về phòng, giả vờ như chưa từng thấy điều gì.

 

Trùm chăn kín đầu, tôi vẫn nghe rõ âm thanh c h ặ t t h ị t vang lên từ dưới bếp.

 

Một nh á t… hai nh á t…

 

Cơ thể tôi run lên theo từng tiếng vang rợn người ấy.

 

Chú thỏ khe khẽ ngân nga hát, đôi tai dài trắng muốt ẩn hiện giữa mái tóc bạc mềm xoăn nhẹ, rung rung theo từng chuyển động. Dưới ánh đèn, làn lông trong suốt lộ rõ cả những sợi mạch máo màu hồng nhạt.

 

Hắn mỉm cười dịu dàng, những ngón tay thon dài đang xoay xoay một con mắt – trên đó vẫn còn in đậm nét kinh hoàng tột độ của người vừa mới chếc.

 

“Cộp——”
Con mắt bị ném vào chiếc đĩa bên cạnh, nảy lên hai cái như viên bi rồi quay vòng một lúc mới từ từ dừng lại.

 

“Xin lỗi nhé, vì cậu… thật sự quá chướng mắt. Nên đành phải g i ế t thôi.”

 

Chiếc máy xay thịt phát ra âm thanh vo vo, thi nhau nhả ra từng luồng thịt băm hồng nhạt.

 

Chướng mắt thật đấy.
Nơi này vốn chỉ nên có hai người bọn họ. Sao có thể để người ngoài chen chân vào được?
Tất cả là lỗi của kẻ đó. Nếu không phải vì hắn, hắn sao phải làm bẩn tay mình?

 

Chiến tranh nổ ra vì cuộc tranh giành lãnh thổ giữa thú nhân và loài người. Trên đường phố đầy rẫy dân chạy loạn mất nhà, mỗi ngày đều có người chết. So với họ, tình cảnh của tôi vẫn còn khá tốt—không thiếu ăn, có nơi trú thân an toàn.

 

Chỉ cần không xảy ra biến cố gì, tôi có thể sống sót cho đến khi chiến tranh kết thúc.

 

Tôi gặp “Tiểu Bạch” trong một lần đến bệnh viện loài người nhận thuốc.

 

Khi ấy, hắn—một thú nhân thỏ—trông yếu ớt vô cùng. Chiếc chăn khoác trên người đã dơ bẩn ngả màu, một góc còn bị lửa thiêu xém cháy đen.

 

Đôi tai cụp xuống ủ rũ, hắn cúi đầu ngồi bên lề đường nghỉ ngơi.

 

Người như hắn ngoài kia có rất nhiều. Chỉ cần không ai đoái hoài, chẳng mấy mà sẽ chết vì bệnh hoặc đói.

 

Hắn nhận ra ánh mắt tôi, từ từ ngẩng đầu lên nhìn.
Đôi mắt đỏ ngầu trong vắt như hồng ngọc thượng hạng.

 

Hắn hơi ngây ra, rồi mỉm cười với tôi.

 

Rất đẹp, cũng rất nhợt nhạt.

 

Đó là ấn tượng đầu tiên tôi dành cho hắn.

 

Thỏ—trong ký ức của hầu hết mọi người—là loài sinh vật yếu ớt. Dọa nhẹ thôi cũng chết vì sốc.
Tôi xách túi thuốc trong tay, thầm nghĩ: nuôi không nổi đâu.

 

Hắn nhìn tôi đứng lại một lát rồi rời đi. Bàn tay cầm súng giấu dưới lớp chăn khẽ buông lỏng, đôi mắt đỏ sẫm vẫn dõi theo bóng lưng tôi. Tưởng tôi đi rồi, nhưng không, tôi lại quay lại.

 

Tôi thề, tôi chỉ muốn cho con thỏ đáng thương này một chút đồ ăn thôi.

 

Khi tôi đưa bánh mì và nước khoáng cho hắn, hắn ngẩn người.


Hắn ngơ ngác nhìn đồ ăn trong tay tôi, gương mặt trong trẻo như thiên sứ, không hề có vẻ tham lam như đám người đang đói khát ngoài kia.

 

“Cầm lấy đi.” Tôi lại nhắc.

 

Hắn vươn tay ra, nhưng không nhận đồ ăn. Mà chộp lấy cổ tay tôi.

 

Bàn tay hắn lạnh ngắt, bám dính lấy làn da tôi, như thể sợ tôi biến mất.

 

Hắn ngước lên nhìn tôi, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước.
“Có thể… dẫn tôi về nhà không? Tôi sẽ rất ngoan.”

 

Ai có thể từ chối nổi dáng vẻ đó chứ?

 

Vậy là, tôi liền bốc đồng mang hắn về.

 

Trên đường đi, hắn vẫn quấn chăn không dám lộ phần thân dưới.

 

Tôi không hề biết—đó là cách hắn giấu khẩu súng trong tay và con dao buộc ở thắt lưng.

 

Thứ tôi mang về… không phải là một chú thỏ yếu đuối.
Mà là một sát thủ máu lạnh, một lính đánh thuê khét tiếng trong giới thú nhân—sở hữu móng vuốt, răng nanh và… sự tàn bạo.

 

 

Tôi tìm được ít quần áo đàn ông cũ của bố để hắn mặc. Dáng người họ gần giống, mặc vào cũng vừa vặn.

 

Sau khi tắm xong, mái tóc hắn còn ướt, nước nhỏ giọt tí tách. Hơi nước nóng làm khuôn mặt hắn ửng hồng như đào, trông ngoan ngoãn đến vô hại.

 

Tôi đang phân loại thuốc trong phòng khách, ngẩng lên hỏi:
“Đói chưa? Tôi nấu cơm nhé?”

 

Sinh vật xinh đẹp lúc nào cũng dễ được thiên vị hơn và tôi cũng không ngoại lệ.

 

Tôi bỗng nhớ ra mình chưa biết tên hắn, liền hỏi:
“Tôi tên là Giang Cẩn. Còn cậu?”

 

Hắn ngẫm nghĩ mấy giây rồi đáp:
“Tôi tên Tiểu Bạch.”

 

Cũng hợp với vẻ ngoài của hắn.

 

Hắn mím môi như có điều khó nói, ánh mắt tránh né, do dự một hồi rồi vẫn lên tiếng:

 

“Cậu có thể… giúp tôi một việc không?”

 

Tôi vừa bỏ hộp thuốc cuối cùng vào ngăn kéo, ngẩng lên:

 

“Chuyện gì vậy?”

 

Tiểu Bạch tiến lại gần, ngoan ngoãn quỳ gối bên cạnh tôi:

 

“Là cái đuôi… nó cộm trong quần, khó chịu quá. Cậu có thể… cắt giúp tôi một cái lỗ được không?”

 

Giọng hắn nhỏ dần, mặt đỏ lựng, lan tới tận cổ. Đôi tai cũng bị nhuộm hồng.

 

Tôi hơi lúng túng, nhưng vẫn đi tìm kéo.

 

Khi hắn nằm sấp trên ghế sofa, Tôi thấy ngay vị trí nhô lên phía trên mông hắn—một cái cục nhỏ mềm mềm.

 

Tôi thử ấn nhẹ. Mềm thật đấy.

 

“Là… là chỗ này à?” Tôi hỏi, căng thẳng đến mức lắp bắp. Cảm giác dưới đầu ngón tay mềm đến mức khiến tôi muốn nắn thêm mấy cái nữa.

 

May mà tôi kìm lại được, sau khi hắn gật đầu, tôi liền cắt một đường nhỏ trên vải quần.

 

Miếng vải vừa rách, cái đuôi lông xù liền lộ ra.

 

Nhưng cái lỗ nhỏ quá, đuôi vẫn chưa hoàn toàn chui ra được. Tôi nghĩ chắc sẽ khó chịu lắm, nên liền đưa tay… kéo hẳn cái đuôi ra ngoài.

 

Mềm quá trời…

 

Tôi còn lỡ tay… bóp bóp mấy cái.

 

Mãi đến khi nghe tiếng Tiểu Bạch kêu lên hoảng hốt, tôi mới sực tỉnh.

 

“Xin lỗi! Tôi không cố ý!”
Tôi vội rụt tay, lùi ra sau vài bước, tim đập loạn, mặt đỏ đến tận mang tai.

 

Khoé mắt Tiểu Bạch hồng ửng, ánh nhìn long lanh đến mức khiến người ta có những suy nghĩ không nên có.

 

Hơi thở hắn hỗn loạn, chiếc đuôi bên ngoài khẽ run lên—giống như… thứ đó.

 

“Không sao đâu… Tại cái đuôi của tôi…”

 

Hắn chống tay nhổm người lên, đầu gối khụy xuống, hông hơi cong lên.

 

“Cô có thể… chạm vào đuôi tôi lần nữa không?”
Hắn cắn môi dưới, ánh mắt như đang chờ mong điều gì đó.

 

Tôi hoảng loạn quăng kéo, suýt nữa đạp trúng chân mình.

 

“Thấy… thoải mái lắm…”

 

Tôi bỏ chạy. Trước khi chạy còn không quên dặn hắn nhớ mặc thêm áo kẻo cảm lạnh.

 

Chỉ còn lại Tiểu Bạch ngồi một mình trong phòng khách—bất chợt bật cười khẽ.

 

Tiếng cười mỗi lúc một lớn, đến mức rơi cả nước mắt.
Phản ứng của tôi làm hắn thấy thật đáng yêu, quá đáng yêu luôn ấy.

 

Gương mặt hắn dần mất kiểm soát, ửng đỏ đến mức quái dị. Hắn nắm lấy đôi tai dài của mình, bóp nhẹ một cái, như đã hạ quyết tâm—hắn phải ở lại đây. Hắn muốn sống cùng tôi.

 

Chuyện đêm đó rất nhanh bị lãng quên.

 

Bởi vì hắn quá đỗi tự nhiên, chẳng hề ngượng ngùng chút nào, như thể mọi thứ hoàn toàn bình thường.

 

Nếu tôi còn nhớ mãi không quên, lại thành ra tôi nhỏ mọn mất rồi.

 

Tôi cũng không biết việc mang hắn về nhà là đúng hay sai. Dù sao thì ngay từ đầu tôi cũng chỉ vì “sắc đẹp mà mềm lòng”.

 

Nhưng khi thấy hắn mặc chiếc tạp dề màu hồng của tôi, dáng vẻ như một người chồng đảm đang, bưng từng đĩa thức ăn từ bếp ra, tôi lại chẳng nghĩ thêm được gì nữa.

 

Hắn cao, mặc chiếc tạp dề nhỏ khiến phần eo săn chắc bị bó sát lộ rõ.

 

Tôi không nhịn được mà tưởng tượng—cái eo kia… chắc là rất có lực nhỉ...

 

“Ăn cơm thôi.”
Hắn múc cho tôi đầy một bát, còn đặt đũa ngay ngắn trước mặt tôi.

 

Đây đâu phải một kẻ đáng thương tôi nhặt về—rõ ràng là bảo mẫu toàn năng miễn phí mà!

 

Hai người ăn trong im lặng. Tivi đang phát bản tin thời sự: chiến tranh giữa thú nhân và loài người gần như kết thúc, với thất bại thuộc về phía thú nhân.

 

Tôi lặng lẽ nhìn sang Tiểu Bạch, quả nhiên thấy sắc mặt hắn trắng bệch, bữa cơm cũng chẳng ăn nổi nữa.

 

“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

 

Tôi cũng chẳng hiểu mình lấy đâu ra can đảm để nói thế, nhưng thanh niên bên cạnh có vẻ tinh thần tốt hơn hẳn.

 

“Tiểu Cẩn…”
Hắn nghẹn ngào gọi tôi, rồi nhào tới ôm chặt lấy.

 

“Cảm ơn cô.”

 

Cái ôm bất ngờ khiến tôi tay chân luống cuống. Mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi khiến tôi xao động.

 

Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn vỗ vỗ lưng hắn, như trấn an.

 

Trong góc khuất tầm nhìn, hắn nở một nụ cười lười biếng, dụi đầu vào hõm cổ tôi.

 

Cô “chủ nhỏ” nhất định… phải bảo vệ tôi đấy nhé.

Loading...