Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Em Là Của Tôi, Mãi Mãi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Sáng hôm sau, Tiểu Bạch nấu cháo.

 


Tôi cố gắng tỏ ra như chưa từng biết chuyện gì, lặng lẽ bưng bát cháo lên uống từng ngụm nhỏ.

 

Ngồi cạnh bạn, hắn nhẹ nhàng bóc trứng rồi đặt vào đĩa của tôi:
“Trương Trì đi từ sớm rồi. Nói là không muốn làm phiền tụi mình nữa.”

 

Một thìa cháo nghẹn lại nơi cổ họng, khó trôi nổi. Tay cầm muỗng cũng run lẩy bẩy.

 

“Vậy… vậy à…”

 

Trương Trì chết rồi. Liệu người tiếp theo… có phải là tôi?

 

Hắn sẽ giết tôi như thế nào?
Cắt từng khúc? Rồi xay nhuyễn như thịt vụn, ném cho chuột ăn?

 

Tôi không biết. Nhưng tôi rất sợ. Rất hối hận.

 

Tại sao tôi lại ngu ngốc làm người tốt?
Chỉ cần tôi ích kỷ một chút, an toàn sống đến hết chiến tranh là được rồi. Vậy mà…

 

Giờ thì—tôi phải chạy. Phải sống.

 

Tất cả nơi đây tôi đều có thể bỏ lại, miễn là được an toàn trốn thoát.
Tôi chọn rời đi vào thời điểm tất cả còn say giấc—rạng sáng.

 

Nhẹ nhàng ấn chốt cửa.
Sắp được rồi. Chỉ cần mở cửa…

 

“Tiểu Cẩn.”

 

“Giữa đêm khuya, cô định đi đâu vậy?”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay sau lưng. Cơ thể tôi lạnh toát, thậm chí không dám quay đầu.

 

Một giọng trong đầu hét lên:
Đừng quay lại! Chạy đi! Nhanh lên!

 

Tiếng bước chân phía sau vang lên chậm rãi, từng nhịp như đạp lên tim tôi.

 

Lần này, tôi không do dự.
Tôi mở cửa và cắm đầu chạy vào màn đêm.

 

Gió đêm lạnh lẽo cắt da. Mỗi hơi thở đều đau buốt trong lồng ngực.

 

Tiểu Bạch đưa tay định nắm lấy tôi nhưng khựng lại giữa không trung.
Khi thấy tôi biến mất vào bóng tối, hắn… bật cười.

 

Nụ cười lệch lạc, đầy điên loạn.

 

Sau đó, hắn rút súng.

 

“Đoàng—!”
Tiếng súng xé toạc màn đêm, chim chóc giật mình bay tán loạn.

 

Tôi bị bắn trúng chân.
Lúc ngã xuống đất tôi thậm chí chưa thấy đau. Nhưng chỉ chốc lát sau—cơn đau nhói xuyên tủy khiến tôi không chịu nổi mà gào thét.

 

Tiểu Bạch bước tới như dạo chơi, còn tôi—đến bò cũng không thể.

 

Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, nhe răng cười, để lộ toàn bộ hàm răng sắc như dao.

 

“Cô chạy cái gì chứ? Bị bắn đau lắm đấy.”
Hắn lắc đầu như đang trách một đứa trẻ nghịch ngợm.

 

Rồi hắn dễ dàng bế tôi lên—trái hẳn với vẻ ngoài yếu ớt của mình.

 

Lúc này tôi mới nhận ra:
Hắn luôn giả vờ—giả làm một chú thỏ đáng thương, chỉ để trêu đùa tôi.

 

Trong đau đớn và tủi nhục, tôi nắm chặt vạt áo hắn, khóc nức nở.
“Tại sao cậu lại làm như vậy?”

 

Hắn nghiêng đầu, vẻ ngây thơ đến đáng sợ:
“Vì vui mà.”

 

“Còn nữa… chẳng phải chính cô mang tôi về nhà sao? Nếu lúc đó cậu từ chối thì Trương Trì đâu có chết.”

 

Phải rồi. Là lỗi của tôi.
Tôi không chỉ hại bản thân… mà còn hại người khác.

 

Tiếng khóc lớn dần, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo hắn.

 

Hắn bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn bạn, giọng bình thản nhưng ánh mắt tàn độc:
“Nếu cô khóc vì hắn… tôi sẽ móc mắt cô ra.”

 

 

Hắn đặt tôi xuống ghế sofa, lấy dụng cụ y tế.

 

“Không có thuốc tê, nên… cố gắng chịu đựng chút nhé. Tôi sẽ xử lý nhanh thôi.”

 

Lưỡi dao rạch qua da thịt, kềm sắt lạnh buốt lục lọi trong vết thương.
Tôi đau đến co giật, suýt nữa thì ngất xỉu.

 

Khi viên đạn được lấy ra, cả người tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Tiểu Bạch nhẹ nhàng, tỉ mỉ dùng gạc băng bó cho tôi từng vòng từng vòng.
Máu thấm ra cũng nhanh chóng bị che khuất.

 

Cuối cùng, hắn thắt một cái nơ thật xinh rồi mới hài lòng buông tay.

 

Hắn quỳ giữa hai chân tôi, bất ngờ hỏi:
“Tiểu Cẩn, tôi… có đẹp trai không?”

 

Không cần nghi ngờ gì—nếu tôi trả lời "không", có lẽ đầu tôi sẽ nổ tung vì một phát đạn.

 

Tôi run lẩy bẩy gật đầu:
“Đẹp… đẹp lắm…”

 

Hắn cười rạng rỡ, rồi bắt đầu cởi chiếc áo len nhuốm máu.

 

Lộ ra cơ thể rắn chắc, từng đường nét mạnh mẽ.
Trên làn da trắng là một hình xăm — đầu dê ma quái.

 

Tôi nhận ra ngay.

 


Biểu tượng của đội lính đánh thuê thú nhân.
Lá cờ đen với biểu tượng này từng tung bay khắp các thành phố bị chiếm.

 

“Chúng ta… cùng làm vài chuyện vui nhé?”

 

—Không được nhìn!

 

—Còn tiếp—

Loading...