(FULL) CUỘC SỐNG HÔN NHÂN THƯỜNG NGÀY CỦA TÔI VÀ ANH TỐNG - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:27:07
5
Gần đây bạn của , Tiêu Mã thất nghiệp. Để an ủi tinh thần cô , quyết định bước khỏi cái tổ ấm ấm áp của , tái hòa nhập xã hội.
Tối hôm đó về nhà, rằng đá phăng dép nhảy bổ lên Tống như núi Thái Sơn đổ sập xuống.
Anh Tống kêu một tiếng, giơ tay xoa đầu , hiếm hoi chọc quê: “Sao thế?”
ôm cổ , im lặng sạc pin cảm xúc một lúc mới bắt đầu rấm rứt kể: “Tiêu Mã thất nghiệp …”
Anh Tống : “Anh tìm giúp cô sắp xếp một công việc phù hợp nhé?”
ôm chặt hơn nữa: “ mà Tiêu Mã là tự nguyện nghỉ việc.”
Anh Tống: “?”
bắt đầu kể lể:
“Cô bán hàng rong, bán hàng rong ? Hôm qua hai đứa em đường tám chuyện thì thấy một chị gái cực kỳ xinh lái xe mui trần bày hàng. Khách đông nghẹt, một buổi tối lời hai ngàn tệ luôn đó!”
Anh Tống ôm chặt đến nghẹt thở, gỡ tay chút để điều hòa hô hấp: “Hai ngàn thì khả năng tiền xăng còn đủ. Chắc để tìm niềm vui thôi.”
gục eo , rấm rứt tiếp: “Em cũng tìm niềm vui kiểu đó!”
“Em cũng bày quán hả?”
“Không! Trọng điểm bán hàng rong! Em lái xe mui trần bày quán!” càng càng kích động. “Em là cô gái hư vinh chính hiệu, lái xe xịn bán hàng rong mới phong cách ! Lúc đó nhất định em sẽ là điểm nhấn xinh nhất cả con đường!”
Anh Tống gật gù: “Ý tưởng đó. Bằng lái em ?”
: “…”
cọ mặt lên n.g.ự.c , buồn rầu: “Cho nên em mới buồn. Em với Tiêu Mã đều bằng lái. Trong gara thì bao nhiêu xe mui trần đó, mà tụi em đụng cái nào hết á!”
Anh Tống: “…”
Tối thứ Sáu tuần , Anh Tống lái chiếc xe thể thao mui trần màu trắng phủ bụi trong gara ngoài, khoe khoang diễn một cú cua vòng đuôi điêu luyện mặt .
vỗ tay rần rần: “Chồng em trai quá mất!”
Anh Tống tháo kính râm, ngoắc tay gọi , với giọng điệu còn lố hơn cả : “Lên xe , tối nay chồng chở em bày hàng rong mua vui!”
“≧≦”
6
Hôm nay trời mưa to, sấm đùng đoàng, chớp lóe tứ phía.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/full-cuoc-song-hon-nhan-thuong-ngay-cua-toi-va-anh-tong/3.html.]
Mẹ – bà Thích – hứng khởi vượt qua bốn con phố dài mênh mông, bừng bừng khí thế tiến thẳng tổ ấm bé xinh của và Tống.
Sau khi tận mắt thấy – đứa con gái ruột của bà – mười năm như một ngày chỉ ru rú trong nhà, ánh hào quang hứng khởi bừng bừng của bà lập tức biến thành trận lôi đình bạo lực.
Mục tiêu chịu tấn công sấm sét đầu tiên của bà chính là .
mà vô tội! gì sai?
Anh Tống về đến nhà, cảnh tượng đầu tiên đập mắt là sõng soài máy chạy bộ, nửa sống nửa c.h.ế.t thoi thóp tự vấn nhân sinh.
Còn thì… Để thể hiện sự nghiêm khắc và tận tâm của phụ , bà Thích tự tay vót hai que đũa roi. Lúc bà đang vụt chan chát máy chạy bộ … đá m.ô.n.g .
yên bất động như một con cá muối khô trong gió.
Anh Tống tựa tường, đến mức đánh rơi cả chùm chìa khóa.
Mẹ thấy tiếng động đầu , con rể như con trai ruột, lật mặt chuyển từ tức giận sang nụ hiền từ. Bà vỗ vai Tống thật mật, trao roi tận tay:
“Con trai ngoan, trông chừng con bé giùm , nấu cơm. Con bé ngày nào cũng trốn trong nhà, sợ nhỡ mốc lên ?”
Mẹ khuất, Tống lăm le cây roi ước lượng độ nặng nhẹ rũ mắt liếc .
lật ngửa, nước mắt lưng tròng đầy bi thương:
“Em đúng là con ruột , hồi nhỏ trăm phần trăm bế nhầm á. Anh mới là con ruột của em.”
Anh Tống dịu dàng: “Nhầm cũng , bố em là bố . Bố cũng là bố em.”
“…”
Anh quăng roi, kéo tay lôi dậy, nhẹ nhàng xoa eo giúp : “Mệt ?”
mím môi, ấm ức dựa đầu lên cánh tay , thổn thức: “Mệt c.h.ế.t luôn… xoa lên một chút nữa…”
Anh Tống bật dịu dàng, xoa dỗ dành. Xoa một hồi, tự dưng cấu mạnh một cái eo hề báo .
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
“Á á á!” Cơn đau bất ngờ khiến bật như trẻ mẫu giáo. “Tống Lâm Đăng! Mẹ !”
“E hèm!” Bà Thích len lén thò đầu cửa kiểm tra tình hình, ho nhẹ gõ gõ cửa.
lập tức đổi tông, giọng ngọt lịm như mía lùi: “Mẹ hôm nay sang nhà ăn cơm ?”
Anh Tống ở bên cạnh bổ sung: “Không tới .”
Xin , lúc đó thật sự chỉ bổ một cú đ.ấ.m sấm sét tên họ Tống luôn cho .