GẢ CHO CỬ NHÂN - 13
Cập nhật lúc: 2025-07-10 04:34:12
Ngoài sân vang lên giọng lanh lảnh:
“Có nhà Tô Từ tỷ tỷ ?”
Hóa là Hồng Tú.
Nàng đeo cái tay nải nhỏ lưng, gãi đầu, rõ là uất ức nhẹ nhõm.
“Tô Từ tỷ, công tử đuổi khỏi phủ .”
16
Nhào bột thành khối, lăn thành dải dài, ngắt từng viên nhỏ, ấn thành miếng dẹt thả nước.
Chờ một nén nhang, lấy những miếng bột mềm ép bên thành bát thành lát mỏng trượt nồi.
Thêm nồi nước dùng gà hầm từ sáng sớm, vàng óng ánh, rắc thêm chút ngò, ngửi thấy ngon, đến nỗi Tiểu Hắc cứ chui gần bếp.
Hồng Tú bên lò than, ăn một bát mì nóng hổi, cuối cùng cũng bớt cái lạnh cắt da cắt thịt.
Lúc , mới hỏi nàng xảy chuyện gì.
Theo lẽ thường, tới cuối năm là lúc phủ thiếu nhất.
Dù là Thôi gia những nhà quan giàu khác, để vẻ rộng lượng bao dung, đều sẽ cho hầu gia đình về nhà đoàn tụ.
Hồng Tú vốn luôn siêng năng thật thà, nếu phạm quy thể đuổi khỏi phủ đúng dịp năm hết Tết đến?
Khuôn mặt nhỏ của nàng ánh lửa chiếu đỏ ửng, đôi mắt chớp chớp khó đoán là vui buồn.
Nàng , nàng đắc tội với trong phủ.
Ánh mắt lảng tránh, dám .
Dáng vẻ thôi càng khiến hiếu kỳ hơn.
Ta hỏi mãi, Hồng Tú mới sụt sịt, ấp úng :
“Tô Từ tỷ, tỷ đừng giận…”
Ta đúng là giận.
Nghe xong, chỉ thấy trong lòng bức bối, như thể ai quệt một bãi phân ngay cửa nhà đúng đêm trừ tịch.
Hồng Tú , Thôi Vọng Chi tìm một cô nương năm phần giống , nuôi trong hậu viện, bên ngoài bảo là biểu lên thăm, kỳ thực mực sủng ái.
Còn đặt cho nàng một cái tên.
Băng Ngọc.
“Băng ngọc thừa sương, men ngời sắc ngọc”.
Cô nương là kỹ nữ rót rượu mà Thôi Vọng Chi tình cờ gặp khi mua vui ở hoa lâu.
Băng Ngọc tưởng ông trời ưu ái, thêm tên thành điều kiêng kỵ trong Thôi phủ, ai dám nhắc đến.
O mai d.a.o Muoi
Nàng Thôi Vọng Chi chiều đến ngạo mạn, ngày thường tự xưng là thiếu phu nhân tương lai của Thôi gia.
Sau đó, một say, gọi nàng là “Từ nhi”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-cu-nhan/13.html.]
Nàng vấn đề, liền dò hỏi thì sự tồn tại của .
Trước cả Hồng Tú, nàng đuổi bao nhiêu a thiết với khỏi phủ.
Nàng thời thế, tranh thủ lúc sủng, tay xóa sạch dấu vết của trong Thôi phủ.
Chỉ sợ một ngày nào đó, Thôi Vọng Chi thấy mấy nha nhớ đến .
Để tránh kết thù, nàng còn âm thầm bồi thường bạc cho những đuổi.
Băng Ngọc nghĩ đủ cách tính toán cho , dám nàng đúng sai.
Chỉ là nghĩ đến cảnh Thôi Vọng Chi đang chuyện mây mưa gọi tên , thật khiến nôn mửa.
Ta cắn chặt môi, nhịn nhịn, mới mắng thành tiếng.
Cuối cùng chỉ thở dài:
“Là liên lụy các .”
Hồng Tú vuốt đầu Tiểu Hắc, an ủi:
“Tô Từ tỷ, lúc Thôi gia đối xử với tỷ thế nào, mấy tỷ đều rõ.”
“Trong phủ từ xuống , chẳng ai đầu óc tỉnh táo, việc cho bọn họ xưa nay chẳng gì . Lần khỏi phủ sớm, cũng coi như tranh thủ dịp năm mới mà tính toán tương lai.”
Ta hỏi nàng định tính .
Hồng Tú ôm mặt, ánh mắt sáng lấp lánh:
“Sang năm mới, định rời khỏi quận Thanh Hà.”
17
Tuy là nô bộc sống theo sinh khế thuộc diện tiện tịch, nhưng ngày tháng sống trong nhà chủ quả thực chẳng dễ dàng gì.
Hồng Tú định đến nương nhờ tỷ tỷ thành ở Giang Nam.
Giang Nam là đất buôn bán màu mỡ, tỷ tỷ nàng mở một tiệm bánh kẹo ở đó, ăn mỗi lúc một phát đạt, giờ đang cần đáng tin giúp đỡ.
Hồng Tú chỉ ở với hai ngày, khi , lén nhét một tờ ngân phiếu mười lượng tay nải của nàng.
Mười lượng bạc, với nhà giàu chẳng đáng gì, nhưng với dân thường, đủ sống nửa năm.
Người nghèo xa, dọc đường tiêu gì cũng cần đến tiền.
Ngay khi gót chân Hồng Tú bước qua ngưỡng cửa, quận Thanh Hà đổ một trận tuyết lớn.
Tạ Vân Châu về.
Sáng sớm thấy , mặc một áo trắng, giữa trời tuyết trắng xóa, trông như tiên nhân sắp cất cánh bay .
Hắn còn mang về một tin tức.
Tháng Ba là kỳ thi xuân, sắp kinh dự thi.
Trước Tết, sơn trưởng thư viện Thanh Tùng gửi một phong thư giới thiệu đến Thiên Khu học cung tại kinh thành.
Ông xem trọng Tạ Vân Châu, hy vọng sơn trưởng bên học cung thể nhận môn sinh.