GẢ CHO CỬ NHÂN - 16
Cập nhật lúc: 2025-07-10 04:34:16
Hắn nhào tới, cúi đầu cắn lấy khuy áo bên cổ , mạnh tay giật xuống.
Gặp cảnh , tay bắt đầu run.
Mẫu , phụ …
Cứu con…
Ai đó… cứu …
Mắt Thôi Vọng Chi lóe lên lửa dục, bàn tay sắp thò n.g.ự.c .
Ta bỗng nhớ đến mấy câu tục Trương tẩu từng đùa giỡn hôm :
“Muội , đừng tưởng Giải nguyên lang trẻ khỏe, thứ đó mỏng manh lắm… tẩu đây phương thuốc dưỡng sức tẩm bổ , coi như quà cưới cho …”
Ta chẳng cần nghĩ ngợi, lập tức co chân đá thẳng hạ bộ của Thôi Vọng Chi.
20
Trương tẩu lừa .
giờ, đây Trương tẩu?
Thôi Vọng Chi trúng đòn, đổ vật xuống giường, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Ta tranh thủ thoát nhưng tuyệt vọng nhận cửa phòng khóa.
Sân viện vắng lặng một bóng , như thể ai đó cố tình dọn sạch, tránh quấy rầy “chuyện ” của Thôi Vọng Chi.
Dù trong nhà ai, bên ngoài nhất định là từng tầng chặn giữ, khiến như con thú nhốt trong lồng, đường thoát .
Không, vẫn còn một đường…
Ta đầu .
Ta vẫn còn đường c.h.ế.t.
Dù cũng định hủy hoại .
Dù giờ vẫn còn bất động.
Ta cú đá khiến liệt bao lâu, chỉ sẽ sớm hồi tỉnh.
Ngồi tù còn hơn để nhục.
Cùng lắm là mất mạng, còn thể xuống âm phủ với phụ mẫu rằng hèn nhát.
Phụ xưa nay nịnh quyền quý, chính trực đến mức hoàng đế cũng từng danh.
Mẫu khi hấp hối cũng chẳng chịu ăn xin họ hàng một miếng cơm, khiến bọn họ tức giận mà bất lực.
Những gì , Thôi Vọng Chi ngươi là thứ gì nghĩ thể bẻ gãy xương sống của ?
Phòng vật quý, đảo mắt một lượt, chụp lấy bức ngọc điêu hình Kỳ Lân to bằng đầu .
Thôi Vọng Chi động, gắng sức đầu.
Thấy định liều mạng, mà nở nụ .
“Muội theo xuống địa ngục, đáng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-cu-nhan/16.html.]
“Thôi địa ngục cứ tự nhiên. Nương tử của cùng sống trọn đời trọn kiếp.”
Giây phút giơ cao tượng ngọc, cửa phòng đột nhiên bật mở.
Nghe thấy giọng của Tạ Vân Châu, như c.h.ế.t sống , cả vô lực buông tay, ngọc thú vỡ tan nền gạch.
O Mai d.a.o Muoi
Ổ khóa bật tung, ánh sáng từ ngoài ùa , xua tan khí lạnh tuyệt vọng trong phòng.
“Tiên nhân” của bay đến bên .
Theo là vị Thứ sử sắc mặt giận dữ và Sơn trưởng thư viện Thanh Tùng.
Tạ Vân Châu siết chặt nắm đấm, mặt lạnh băng, bước tới phía Thôi Vọng Chi.
Ta níu lấy tay .
“Tạ Vân Châu, chúng về nhà thôi.”
Trước khi bước qua ngưỡng cửa, chợt lạnh sống lưng.
Quay đầu theo bản năng.
Ta thấy Thôi Vọng Chi lồm cồm bò dậy, trong bóng tối giường tẩm, ánh mắt …
Như dã thú đánh bại.
Như lệ quỷ ruồng bỏ.
Gắt gao chằm chằm .
21
Sau khi thoát c.h.ế.t trong gang tấc, choáng váng đến mức chẳng nhớ nổi đến Tạ gia như thế nào. Chỉ rằng, đến lúc định thần thì là đêm khuya.
Đêm tháng Giêng, thỉnh thoảng văng vẳng tiếng pháo nổ từ đó truyền đến.
Căn viện nhỏ của Tạ gia vẫn giữ nguyên cách bày trí khi xưa mẫu còn sống, từ những chi tiết nhỏ cũng sự tinh tế riêng của bà.
Đầu giường treo một thanh đ.a.o, mạnh mẽ đến mức cuồng dại.
Khách khứa sớm tan hết, Tạ Vân Châu bưng một bát canh bồ câu .
Canh nóng trôi xuống bụng, cái lạnh còn sót trong lập tức xua tan.
Tạ Vân Châu tháo trâm vòng đầu , chậm rãi kể những chuyện xảy trong ngày hôm nay.
Khi hai kiệu va , con ngựa mà cưỡi cũng bỗng nhiên kinh động, điên cuồng lao kiểm soát.
Nếu mẫu là nữ nhi võ quán, từng dạy cách điều khiển ngựa từ nhỏ, thì e là ngựa hoang kéo , sống cũng què mất một chân.
Cũng thể, khiến con ngựa phát điên vốn nhắm tính mạng của .
Chỉ là ngờ, một Tạ Vân Châu ngoài thì yếu ớt thư sinh, mà chút võ nghệ trong .
Chàng bình tĩnh khống chế ngựa nhanh chóng về Tạ gia, lúc về tới nơi, kiệu hoa dừng cửa.
Trên đường về, Tạ Vân Châu cảm thấy đang phá rối hôn sự .
Nhất là khi trông thấy chiếc kiệu cửa, liền nhận ngay đây là kiệu của .
Dù kiệu mà Tạ Vân Châu chuẩn cho đổi bằng một chiếc giống, nhưng đó là kiệu do chính tay sắp xếp, thể nhận ?
Lúc qua giờ lành từ lâu, khách khứa ai nấy đều hối thúc mau mau rước dâu nhà, bái đường, ăn tiệc cưới.