Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

GẢ CHO CỬ NHÂN - 2

Cập nhật lúc: 2025-07-10 04:33:56

Bà còn :

 

“Vị đại sư từng đoán rằng con sẽ ban sắc phong, là mệnh cách trấn trạch, cho dù con đến Thanh Hà, chúng cũng sẽ tới đón con về.”

 

Đây chỉ là lời khách sáo, để trong lòng.

 

Nếu thật sự xem trọng , lúc phụ gặp nạn, Thôi gia thể vờ như đui mù, hề chìa tay giúp lấy một .

 

Chuyện chẳng dám , cũng tư cách trách móc.

 

Giờ họ chịu cho một mái nhà che mưa nắng, một bữa cơm ấm bụng, còn cảnh sống bơ vơ nơi nương tựa, với như ơn lắm .

 

Nếu thật thể khuyên nổi Thôi Vọng Chi chuyên tâm sách, thì cũng xem như báo đáp phần nào cái ơn .

 

3

 

Từ Tây Xuyên viện trở , thẳng đến thư phòng.

 

Ta nhanh chóng chép xong đống sách , để thể gỡ gạc chút thể diện mặt Thôi Vọng Chi.

 

đẩy cửa phòng , cảnh tượng mắt khiến c.h.ế.t lặng.

 

Chỉ thấy trong phòng, giấy vo viên ném đầy đất, tiện tay nhặt một tờ lên nhận nét chữ là của .

 

Thôi Vọng Chi lúc phát hiện đang ở cửa.

 

Hắn đang hướng về một bóng cao gầy mà gào lên như xé họng:

 

“Họ Tạ , cho ngươi , mấy thứ sách chép , lão tử dù xé nát cũng để ngươi mang nộp phu tử!”

 

Bóng lưng khẽ lắc đầu:

 

“Thôi , chỉ mặt phu tử đến nhắn một câu, mong sớm thành bài vở trở thư viện học hành. Nếu , cũng ép buộc.”

 

Thôi Vọng Chi liền nhảy phắt lên án thư, một cước đá đổ chồng sách cao bằng nửa :

 

“Thế thì cút nhanh lên! Hay còn để gia mời ngươi ăn cơm luôn?!”

 

Hắn đang đến nửa câu, liếc thấy đó, mắt hoe đỏ, chột mà khí thế lập tức yếu thấy rõ.

 

miệng thì vẫn chịu nhún:

 

“Tạ Vân Châu, gia thư viện, còn dám đến quấy rầy, coi chừng đánh ngươi.”

 

Tạ Vân Châu theo ánh mắt , đầu .

 

Khi ánh mắt giao , liền vội vàng .

 

Kỳ thực , nhưng mắt vốn dễ rơi lệ, bao giờ kiềm nước mắt.

O mai d.a.o Muoi

Đây là đầu tiên gặp Tạ Vân Châu.

 

Lần đến cái tên là lúc Thôi Vọng Chi cấm sách chữ.

 

Hôm khi Tạ Vân Châu rời , Thôi Vọng Chi thấy nhặt từng tờ giấy ném lung tung đất, cẩn thận vuốt phẳng từng tờ, phần luống cuống.

 

Hắn lắp bắp :

 

“Ta… cũng cố ý. Nếu trách thì trách Tạ Vân Châu !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-cu-nhan/2.html.]

Ta ngẩng đầu, bình thản một cái:

 

“Vậy giờ ngươi còn cần chép bài cho ?”

 

Hắn vứt một câu:

 

“Nói thừa! Gia thật sự thư viện, thì phụ đánh c.h.ế.t mất,” chuồn thẳng khỏi thư phòng.

 

Ta cắn răng chịu đựng suốt nửa tháng, cuối cùng cũng khiến mang một đống bản chép về thư viện nộp.

 

Từ đó, và Thôi Vọng Chi coi như tạm yên với một thời gian.

 

vẫn hề bài vở, hễ phu tử giao gì là đẩy sang cho .

 

Mãi đến năm mười tám tuổi, ngày nắng , trong gió mang theo mùi hương ấm áp.

 

Ta tàng cây, giúp nha Hồng Tú vẽ mẫu thêu, nàng dựa bên , ngón tay thoăn thoắt đan dây.

 

Mới đến Thôi phủ, Hồng Tú từng là khinh thường nhất.

 

Lúc đầu nàng cho rằng trèo cao bám lấy Thôi Vọng Chi, chỉ đợi thi đỗ cử nhân mới chịu cưới , cảm thấy đáng thương.

 

Nàng từng xong , đời chẳng gả nổi cho ai.

 

Quả nhiên lời thành sấm.

 

Thôi Vọng Chi đến kỳ thi hương còn đỗ, đến nay ngay cả tú tài cũng .

 

Hắn ngày ngày ăn trong thư viện, còn thì bài suốt ba năm.

 

Thôi bá phụ từng định chọn tiểu thư nhà quý tộc khác cho , nhưng lấy cái cớ đẩy hết về:

 

“Ta , khi đỗ cử nhân sẽ cưới Tô Từ, đừng lấy chuyện phiền nữa!”

 

Thời gian đó, ăn ở cùng đám hạ nhân trong phủ, cũng thiết hơn nhiều.

 

Khi chép bài cho Thôi Vọng Chi, liền vẽ mẫu thêu, chép sách, mong tích cóp chút tiền phòng , rời khỏi Thôi phủ chút việc buôn bán nuôi sống bản .

 

Ta và Hồng Tú hẹn, khi nàng hết thời gian việc với phủ, sẽ ngoài cùng góp vốn ăn.

 

Ta và nàng trò chuyện bàn tính gì mưu sinh, để ý rằng Thôi Vọng Chi mang theo cơn giận đùng đùng ở cửa viện.

 

Hắn bước tới, một tay xé nát mẫu thêu vẽ khô mực.

 

Hồng Tú sợ đến trắng bệch cả mặt, dậy, che nàng lưng.

 

Thôi Vọng Chi khi nổi giận đáng sợ, cũng hoảng, nhưng đồng thời cũng nổi cơn giận trong lòng.

 

“Thôi Vọng Chi, ngươi điên cái gì ?”

 

Hắn nghiến răng:

 

“Từ nay về , ngươi sách chữ ở Thôi phủ nữa!”

 

Ta hiểu phát điên gì, mãi đến khi tiểu đồng thấy đáng thương, len lén tiết lộ, Tạ Vân Châu tự bài, còn thẳng tài học của chẳng bằng .

 

Thôi Vọng Chi từ đến giờ chẳng coi Tạ Vân Châu gì, trong mắt , Tạ Vân Châu chỉ là một tên mọt sách.

 

Thế mà chính kẻ xem thường mỉa mai như .

 

Loading...