GẢ CHO CỬ NHÂN - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 04:34:03
Về , mỗi khi khéo léo hỏi bóng gió, đều nghiêm túc đáp:
“Tô Từ, thật lòng cưới nàng.”
Nói thì nhưng vì sĩ diện mà Tạ Vân Châu đường đường là giải nguyên lang hình như sợ lễ cưới quá đạm bạc sẽ chê .
Hắn luôn lấy lý do “chuẩn cho nàng ít đồ” để đưa đến bao vải vóc, đồ đồng, tráp đựng nữ trang...
Ta tất nhiên hiểu, đang ngấm ngầm chuẩn của hồi môn cho .
Tiểu viện dần chất đầy đồ mới, còn Tiểu Hắc cũng càng ngày càng tròn trịa.
Trong lòng dường như cũng dần dần lấp đầy.
Thậm chí lúc đang khâu đế giày, còn mơ hồ mong ngóng: liệu Tạ Vân Châu ở ăn cơm ?
Hôm nay hấp bánh màn thầu đường đỏ, đến mức Tiểu Hắc ngửi mùi mà kêu lên thôi.
Hửm? Nó sủa cái gì? Ngoài cửa ?
Ta chạy mở cửa, hí hửng định khoe:
“Tạ Vân Châu, hôm nay …”
Chưa kịp hết câu, lời nghẹn nơi cổ họng.
Trước cổng viện là bà v.ú già ở Thôi gia. Bà thấy , mắt nheo gương mặt nở nụ .
môi bà thì xệ xuống.
“Tô cô nương, nếu chuyện gấp, lão nô cũng chẳng đến quấy rầy nơi thanh tịnh của cô.
“Phu nhân nhà bệnh nặng... mong cô theo lão nô về gặp một .”
10
Ngồi trong xe ngựa của Thôi phủ, hối hận.
Bà già hối quá gấp, vốn định để cho Tạ Vân Châu một tờ giấy, với tới Thôi phủ.
Còn cả chiếc bánh ngọt mua của Trương tẩu, để ngay bếp. Những điều , đều tỉ mỉ cho .
xoay định tìm bút mực, bà v.ú phủ Thôi lập tức theo , giữ c.h.ặ.t t.a.y buông.
Tiểu Hắc thấy bà kéo , liền nhào lên cắn. Bà chỉ liếc một cái đá nó bay xa.
Thấy thế, giật mạnh tay :
“Bà đúng là vô lễ! Bà tự về Thôi phủ , đợi khi nào rảnh, tự nhiên sẽ đến thăm phu nhân!”
Khi còn ở Thôi phủ, mỗi gặp bà , đều , từng dám tỏ vẻ khó chịu.
Bởi khi đó, còn tự cho là sẽ gả Thôi gia, đến nô tài già cũng chẳng dám đắc tội.
Sống nhờ khác, lúc nào cũng chuẩn sẵn nụ .
Bà v.ú ngẩn , cuối cùng cũng nhận , và Thôi gia chẳng còn liên quan gì.
Bà đạt mục đích, bèn vội vàng vỗ miệng mấy cái:
“Ôi chao, đều tại mắt mờ, kỹ thứ gì xông … Ai chẳng , đánh chó còn chủ. Cô nương sắp thành thê tử của giải nguyên lang, dù mắt cũng dám cố tình tổn thương con ch.ó của cô nương.”
Thấy vẫn ý theo, bà liền đổi giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-cu-nhan/7.html.]
“Cô nương sắp gả cho Tạ công tử nhưng lão xin mạo một câu, lúc cô nơi nương tựa, Thôi gia cưu mang, cho ăn cho mặc, từng để cô thiếu thốn. Dù , Thôi gia cũng ơn với cô.
O Mai d.a.o Muoi
“Nay cô nương sắp lên cành cao phượng hoàng, nếu để lão trở về tay sẽ gì? Sẽ cô nương đến cả một ân nhân bệnh nặng cũng thèm mặt, e rằng tiếng đó sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tạ công tử.”
Thật là lời độc ác.
Miệng vì nhưng trong từng câu chữ ẩn đầy đe dọa.
Không cần nghĩ cũng nếu hôm nay theo bà , thì sáng mai cả quận Thanh Hà sẽ đầy rẫy tin đồn về và Tạ Vân Châu.
Ta thì chẳng bận tâm.
Thanh danh của vốn Thôi Vọng Chi bẩn đến chẳng còn gì.
liên lụy đến Tạ Vân Châu.
Ta nghiến răng mắng:
“ là độc miệng!”
Bình thường chẳng cơ hội mắng ai, cũng sợ tranh cãi với khác, mắng cũng chẳng gì cho hồn.
lúc , chỉ mong thể mượn vía bà mối đầu phố mà chửi cho bà v.ú Thôi gia thế nào là khẩu nghiệp ác độc.
Chỉ tiếc là còn non bà thì là cáo già, thấy nổi giận, liền hạ thấp giọng điệu, cử chỉ càng cung kính.
Bà nghiêng , vẻ nhún nhường, nhường đường ở cổng viện:
“Trời cũng còn sớm, mời cô nương.”
11
Lần nữa về Thôi phủ, tim như đè bởi tảng đá lớn.
Thôi gia nữ nhi, Thôi phu nhân bệnh nặng gọi về hầu hạ cũng coi như hợp tình.
Chỉ là... chẳng đoán ý đồ thực sự của họ.
Ta cũng gặp Thôi Vọng Chi.
May mà từ khi bước chân Tây Xuyên viện đến giờ, vẫn thấy mặt cái tên xúi quẩy .
Bây giờ đang là tháng Chạp, trong phòng đốt than bạc, ấm áp thơm ngát.
Thôi phu nhân đội khăn lông thỏ dày, nghiêng ghế quý phi.
Một tiểu nha đang quỳ bên cạnh, giúp bà xoa bóp chân.
Sắc mặt bà nhợt nhạt như cảm lạnh.
Tóm , giống kiểu “bệnh nặng” như lời bà v.ú .
Trong lòng trào lên cảm giác bức bối rõ lý do.
Cảm giác rõ chuyến chẳng gì lành.
“Vãn bối bái kiến bá mẫu.”
Gặp trưởng bối, lễ nghĩa vẫn đủ.
Bà đang lim dim hưởng thụ nha phục vụ, giọng liền mở mắt:
“Từ Nhi, đây, mau đây.”