Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Gả Cho Đạo Trưởng, Ngày Ngày Được Ăn Thịt - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:17:26

Nam tử vác ta chạy một mạch, Cố Cảnh An đuổi sát phía sau.

 

Chạy đến một bãi đất trống, hắn dừng bước, nhẹ nhàng đặt ta xuống đất.
Cúi đầu, hắn xoa xoa mái tóc ta:
"Nương tử, đợi ta một chút, ta đi giết tên đạo sĩ kia."

 

Ta vội lùi lại, hướng ánh mắt nhìn về phía Cố Cảnh An đã đuổi tới.
Hắn chỉ lạnh nhạt liếc ta một cái, rồi lập tức dời mắt.

 

【Tình cờ quá nhỉ? Chắc chắn là cố tình đuổi theo.】
【Nói rồi mà, hắn yêu nàng chết mất.】

 

Ta nhất thời ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

 

Hai người đã giao đấu.
Dường như họ cố tình tránh xa ta.

 

Ta chăm chú quan sát, thấy Cố Cảnh An xuất kiếm chiêu chiêu gọn gàng, sắc bén.

 


Nam tử liên tục bị áp chế, đôi mắt dần bùng lên lửa giận.

 


Hắn gầm lên một tiếng, hóa thành một con báo vàng khổng lồ, thân hình vạm vỡ, động tác nhanh như chớp.

 

Ta tròn mắt kinh hãi.

 


Dòng chữ hiện lên điên cuồng:
【Chênh lệch thể hình hấp dẫn quá!】
【Không, ta vẫn thích thanh lãnh đạo trưởng x ngốc nghếch hồ ly tinh hơn!】
【Đừng chọn, mở hậu cung đi nữ chính!】

 

Cố Cảnh An bắt đầu dần rơi vào thế yếu.

 

Thừa lúc cả hai bận giao đấu, ta lặng lẽ rút lui.
Chạy mãi đến khi xung quanh chỉ còn tiếng gió, ta mới dừng lại thở dốc.

 

Nghĩ tới, hai bên nhất định lưỡng bại câu thương.
Đây chẳng phải cơ hội cho ta sao?

 

Ta cười thầm, lập tức quay ngược trở lại.

 

Quả nhiên!
Báo tinh nằm bẹp trên đất, bất động.
Cố Cảnh An thở dốc, sắc mặt tái nhợt, thân thể lung lay như muốn ngã.

 

Ta lập tức nhào tới bên hắn.
Kề sát tai hắn, thì thầm:
"Đạo trưởng~"

 

Cố Cảnh An yếu ớt mở mắt nhìn ta.

 

Ta vui mừng không thôi, nhưng vẫn cố tỏ ra lễ phép:
"Đạo trưởng, ngài sắp chết rồi, vậy cho ta ăn một miếng nhé?"

 

Cố Cảnh An trừng lớn mắt, ho dữ dội, máu tươi tràn ra khóe môi.
Ta vội đưa tay lau cho hắn.

 

"Ta coi như ngài đồng ý rồi nhé."

 

Nói rồi, ta định tháo đai lưng của hắn.

 


Bàn tay hắn gắng gượng nắm lấy tay ta:
"Đợi... đã."

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, đầy khó hiểu.

 

Hắn cố nén cơn ho, nắm chặt tay ta, dịu giọng dụ dỗ:
"Chớ vội. Nơi này không tiện."

 

Ta đảo mắt nhìn quanh, thấy nơi đây hoang vu, rất thích hợp a!
"Đạo trưởng đừng sợ, ta ăn rất nhanh!"

 

Ta tiếp tục kéo đai áo hắn.

 

"Khoan đã!"
Cố Cảnh An nhìn ta một lát, chậm rãi mỉm cười yếu ớt:
"Bây giờ nếu để nàng ăn, sợ rằng ta chịu không nổi..."

 


"Chi bằng đợi ta dưỡng thương, khi ấy để nàng ngày ngày ăn, chẳng phải tốt hơn sao?"

 

Ta suy nghĩ một chút.

 


Ừm, thân thể vạm vỡ thế này, ăn một lần quả thật tiếc.
Nếu có thể ngày ngày ăn từng chút, chẳng phải càng tuyệt sao?

 

"Thật chứ? Ngài sẽ cho ta ăn mỗi ngày sao?"

 

Cố Cảnh An sắc mặt xanh mét, nghiến răng gật đầu:
"Ừ, mỗi ngày đều được."

 

Đúng lúc ấy, báo tinh khẽ gầm lên một tiếng.
Ta sợ hắn lại động thủ, vội vã gật đầu, cắn răng kéo Cố Cảnh An rời khỏi chiến trường.

 


Cố Cảnh An ngồi xếp bằng, điều tức suốt một đêm, sắc mặt đã khá hơn đôi chút.

 

Ta vội vàng chạy tới, vô cùng quan tâm hỏi:
"Đạo trưởng~ Người đỡ chưa? Ta có thể ăn người được chưa?"

 

Hắn sững người, sắc mặt thoắt cái trở nên trắng bệch.
Cố gắng trấn định, hắn đáp:
"Hiện tại ta toàn thân vô lực, nàng hãy chờ thêm ít ngày nữa."

 

Ta hồ nghi hỏi lại:
"Nhưng ta ăn người, đâu cần người phải dùng sức?"

 

Cố Cảnh An im lặng, mặt mày càng lúc càng khó coi.
Hắn nhắm mắt, ngữ khí kiềm chế:
"Không được, thân thể ta còn chưa hồi phục."

 

Ta bất mãn lẩm bẩm, song nghĩ tới mấy ngày qua hắn đã chăm sóc ta không ít, đành nhẫn nhịn:
"Được rồi, ta chờ vậy."

 

Một lúc sau, Cố Cảnh An khẽ hỏi:
"Tiểu hồ ly... nàng tên gọi là gì?"

 

Ta nghiêng đầu suy nghĩ, nghiêm túc đáp:
"Ta tên Hồ Lê, họ Hồ, tên Lê – quả lê ấy."

 

Cố Cảnh An nghe vậy, nhẹ gật đầu, khóe môi thoáng cong lên:
"Ừm, tên hay lắm."

 

Ta lập tức mừng rỡ:
"Hi hi, mới đặt đấy! Đạo trưởng cũng thấy hay sao?"

 

【Đáng yêu quá đi mất, nữ chính tự đặt tên cho mình kìa!】
【Ta cũng thích ăn lê!】

 

Cố Cảnh An ngẩn người giây lát, nhẹ giọng:
"Rất hay."

 


Sau đó lại nói:
"Tiểu Hồ, hiện tại ta thân thể yếu ớt, nàng có thể tìm chút đồ ăn cho ta chăng?"

 

Ta gật đầu ngay, ánh mắt sáng rực:
"Được ạ! Đợi đạo trưởng khỏe lại, nhớ để ta ăn no một bữa đó nhé!"

 

Cố Cảnh An cau mày, khóe môi khẽ co giật, cuối cùng chỉ lặng lẽ thở dài.

 

Ta lon ton chạy ra ngoài, dạo quanh bếp núc, nhưng nhìn thấy thùng gạo lại ngây người.
Ta... không biết nấu cơm!

 

Bất đắc dĩ, ta hóa thành hình hồ ly, lao vào rừng tìm thức ăn.

 

Khi ta ôm một đống quả dại trở về, Cố Cảnh An sững người.
Ta nhảy nhót tới bên cạnh, vén váy lau quả sạch sẽ, rồi đưa đến bên môi hắn:
"Đạo trưởng~ Mau ăn đi!"

 

Cố Cảnh An nhận lấy, khéo léo tránh chạm vào tay ta.
Hắn vừa ăn vừa lịch sự, yên lặng, nhẹ nhàng.

 

Ta ngây người nhìn yết hầu hắn lên xuống, nuốt nước miếng cái ực.
Hắn ăn xong, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi... có muốn thay một bộ y phục không?"

 

Ta cúi đầu nhìn, thấy bộ y sa mỏng tang lộ rõ da thịt, liền ngây thơ hỏi:
"Không đẹp sao?"

 

Cố Cảnh An giữ vẻ mặt bình tĩnh:
"Rất đẹp."
"Chỉ là... không hợp với nữ tử đứng đắn."

 

Ta bĩu môi:
"Nhưng ta đâu biến ra được y phục khác. Đạo trưởng mua cho ta được không?"

 

Cố Cảnh An im lặng hồi lâu, rồi cứng nhắc gật đầu:
"Được."

 

Song sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.

 

Đêm đó, ta ngủ say nồng.
Giữa đêm, nghe tiếng Cố Cảnh An thì thầm mơ hồ.
Ta lập tức bật dậy, hóa hình người, chạm vào trán hắn — quả nhiên nóng hừng hực.

 

Ta múc nước, bón cho hắn:
"Đạo trưởng, ngoan nào, uống chút nước hạ nhiệt đi."

 

Cố Cảnh An hé mắt nhìn ta, khẽ gật đầu rồi lại thiếp đi.

 

Ta lẩm bẩm:
"Nếu không kiên trì ngủ ở cuối giường, làm sao chăm sóc được hắn cơ chứ?"

 

Cười cười, ta lại nhào lên giường, vùi mình vào chăn, tiếp tục ngủ say.

 

Trong mơ, ta thấy mình bắt được một con gà béo ú, vui vẻ nghĩ: "Nấu canh cho đạo trưởng bổ thân, tuyệt quá!"

 

Vừa định vồ lấy, thì bỗng nghẹt thở, ta choàng tỉnh, phát hiện bị Cố Cảnh An ôm chặt vào lòng.

 

Hắn ôm càng lúc càng chặt, nóng bỏng như lửa.

 

Ta nức nở khẽ rên, vùng vẫy mãi không ra, đành dụi đầu vào ngực hắn, lim dim ngủ tiếp.

 


Sáng hôm sau, ta bị đè đến tỉnh.

 

Mở mắt ra, thấy Cố Cảnh An đang chật vật chống người dậy, sắc mặt xanh mét.

 

Ta bĩu môi:
"Đạo trưởng, ngài đè đau ta rồi đó."

 

Cố Cảnh An khựng lại, mặt đen như đít nồi.

 

"Ngươi... sao lại lên giường?"
"Không biết xấu hổ ư?"

 

Ta lập tức trừng mắt:
"Đạo trưởng thật kỳ quái! Tối qua bệnh thì ôm ta, sáng ra lại trách móc. Còn hại ta không bắt được con gà béo!"

 

【A a a, nữ chính đáng yêu quá trời luôn!】
【Gà béo: liên lụy tới ta làm gì!】

 

Ta chống nạnh, khí thế bừng bừng:
"Đạo trưởng! Ta bị ngài quấy rầy cả đêm chưa được ngủ ngon đấy!"

 

"Đừng giả vờ thanh cao! Trước kia còn không phải cùng ta ngủ chung sao!"

 

Cố Cảnh An nghiến răng:
"Chớ nói bậy!"
"Nam nữ thụ thụ bất thân, không thể như xưa nữa."

 

Ta hừ lạnh:
"Hừ, vậy sao tối qua còn ôm ta chặt như vậy?"

 

Cố Cảnh An cắn răng, miễn cưỡng hạ giọng:
"Xin lỗi, là ta thất lễ."

 

Ta xua tay, không buồn nghe hắn phân trần nữa, tự mình rời khỏi giường.

 

Tuy linh khí trong thân thể ta mỏng manh, nhưng đối với nhục thân phàm tục của Cố Cảnh An lại đại hữu ích.
Ngày thứ hai, hắn đã lui sốt, sắc mặt cũng khôi phục đôi phần.

 

Ta tận tâm chăm sóc, cũng có điều muốn thỉnh cầu.
"Đạo trưởng~ Ta đã săn sóc người khỏe mạnh rồi."
"Giờ có thể cho ta ăn chút thịt được chưa?"

 

Cố Cảnh An trầm mặc chốc lát, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu ta, ôn hòa nói:
"Chớ vội. Ta trước tiên sẽ đi mua cho nàng vài món y phục."

 

Ta ngơ ngác hỏi:
"Việc ấy liên quan gì tới việc ta ăn người?"

 

Hắn cúi đầu khẽ cười, giọng nói ôn nhu:
"Phải có tâm tình tốt, mọi việc mới càng thêm vui vẻ, chẳng phải sao?"

 

Ta nghe chẳng hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
"Vậy ta cũng đi!"

 

Cố Cảnh An ngắm ta chốc lát, mày khẽ nhíu.
"Ngươi ăn mặc thế này ra ngoài, e sẽ bị kẻ khác khinh nhờn."

 

Ta vội hóa thành hồ ly, nhảy bổ vào lòng hắn:
"Vậy ta hóa thành bản thể, để đạo trưởng bế ta đi!"

 

Hắn dịu dàng xoa đầu ta:
"Được."

 

Hú hú hú!
Đạo trưởng vừa giàu vừa rộng rãi, mua cho ta một đống y phục.
"Đạo trưởng, sao mua cả đồ xuân hạ thu đông vậy?"

 

Hắn mỉm cười:
"Để sau này ngươi chẳng bao giờ thiếu thốn."

 

Ta nghiêng đầu, nói ngây thơ:
"Nhưng sau này thiếu thì đạo trưởng mua thêm cho ta là được mà."

 

Cố Cảnh An chỉ mỉm cười không đáp.
Hắn lại mua thêm cả đống trang sức, thức ăn — ta thích cái nào, hắn mua hết cái ấy!

 


Chắc hẳn tâm tình hắn hôm nay thực sự rất tốt.

 

Buổi tối, ta đòi leo lên giường hắn, hắn cũng không cự tuyệt, chỉ lạnh nhạt dặn dò:
"Ngươi phải hóa lại thành bản thể, nằm bên trong, giữ khoảng cách."

 

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

 

Giữa đêm, giọng hắn khẽ vang lên, lạnh lẽo mà trầm lặng:
"Hồ Lê, sau này đừng thân cận nam nhân, càng không được đồng sàng."
"Chỉ có thể thân cận với phu quân của mình."

 

Ta mơ hồ hỏi:
"Thế đạo trưởng thì sao?"

 

Hắn đáp thẳng thừng:
"Không được."
"Chỉ được thân cận với phu quân."

 

Ta rụt rè:
"Vậy đạo trưởng làm phu quân của ta đi!"

 

Hắn lặng lẽ từ chối:
"Không thể."

 

"Vì sao?"

 

Một hồi lâu sau, hắn mới thì thầm:
"Nhân yêu dị lộ."

 

"Ồ..."

 


Ta mơ màng ngủ thiếp đi, trong cơn mơ, tựa hồ nghe hắn thấp giọng lẩm bẩm:
"Ta là người bắt yêu."

 


"Hồ Lê... chúng ta... không thể."

 

Sáng hôm sau tỉnh lại, bên giường đã lạnh ngắt.


Chỉ thấy trên bàn đặt mấy tấm ngân phiếu, một ít bạc vụn, cùng một mảnh giấy nhỏ viết bốn chữ:
"Bảo trọng, đừng tìm."

 


Ta chạy tới gian bếp tìm kiếm, trống trơn.
Quay về viện, vắng vẻ không một bóng người.

 

Ngày thường ta hay náo loạn khiến hắn cau mày quở trách, vậy mà giờ đây, khắp viện tràn ngập cô liêu.

 

Ngực ta tức nghẹn, nước mắt tuôn trào không kiểm soát.
Cố Cảnh An thực sự đã rời đi.

 

Nhưng vì sao?
Ta đã chăm sóc hắn biết bao ân cần.
Nếu hắn sợ ta ăn hắn, ta nguyện không ăn nữa!

 

Nghĩ vậy, ta lập tức lao ra khỏi sân, chạy suốt một ngày một đêm trong núi rừng, chân tay trầy xước, máu chảy đầm đìa.


Nhưng bóng dáng quen thuộc kia, ta tìm thế nào cũng chẳng thấy.

 

Hắn thật sự biến mất rồi.
Không cần ta nữa.

 

Về đến nhà, toàn thân đau nhức, ta nhào lên giường khóc òa.

 

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng động.       

 


Ta bật dậy lao ra:
"Đạo trưởng!!"

 

Nhưng khi cửa mở ra, đối diện ta lại là một người khác.

 

Loading...