Gả Cho Ông Chồng Nhà Giàu - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:51:32
Tám giờ sáng, An Vô Dạng đến tiệm bánh ngọt, may quản lý cửa hàng ngày hôm qua cơ thể An Vô Dạng thoải mái, thấy tới, chỉ hỏi một câu: “Không chứ?”
“Xin quản lý, em đến muộn.” An Vô Dạng tỏ hối , đặc biệt là khi quan tâm, càng thêm áy náy: “Theo quy định sẽ trừ tiền đúng .”
Người chỉ , rộng lượng xua xua tay, : “Không cần nghiêm túc như , một nhóc học sinh học như , thể hổ mà trừ tiền của .”
Hơn nữa lớn lên trai, việc chăm chỉ, khi việc thể hiện , nếu đang là học sinh, quản lý cửa hàng hy vọng thể ở đây việc lâu dài.
“Cảm ơn quản lý.” An Vô Dạng vô cùng hổ, cảm giác chiếm hời từ : “Hôm nay em sẽ tan muộn hơn một chút, giúp thêm việc.”
Nếu , trong lòng sẽ khó chịu.
Quản lý , bất đắc dĩ : “Cậu , chỉ đành tùy .”
“Vâng.” An Vô Dạng gật đầu: “Vậy em việc đây.”
Sau đó, phòng đồ đồng phục, tới nhà bếp tìm Tiểu Lâm, trả tiền đồ nướng BBQ tối qua cho đối phương.
“Cảm ơn, Tiểu Lâm.” An Vô Dạng .
“Khách sáo cái gì.” Tiểu Lâm đeo khẩu trang, dùng khuỷu tay chọc chọc An Vô Dạng: “Cậu tính thêm bao lâu nữa?”
An Vô Dạng cúi đầu bắt đầu việc, suy nghĩ: “Tầm cuối tháng, ngày hai mươi lăm gì đó.”
Dù cũng là học sinh ở địa phương, từ nhà đến trường học mất một tiếng xe, dành mấy ngày để chuẩn là đủ.
“Này, đói ? Ở đây bánh mì nướng bơ mới lò nè.” Một nhân viên nữ trong cửa hàng bưng khay bánh, đến mặt Tiểu Lâm và An Vô Dạng.
“Cảm ơn chị Tiểu Phương.” Tiểu Lâm lập tức cầm một cái.
Còn An Vô Dạng, ngửi thấy mùi bơ béo ngậy, cùng với mùi khét của bánh mì nướng, lập tức đầu như thấy quỷ.
Nhân viên nữ tò mò hỏi: “Hửm, Tiểu An, em ăn ?”
An Vô Dạng chỉnh khẩu trang, lắc đầu : “Vâng, em ăn , cảm ơn…” Đừng là ăn bánh mì, chỉ cần ngửi thấy mùi hương nôn ngoài.
Cảm giác giống như buổi sáng, buồn bực.
“Vậy thôi, chị hỏi khác.” Sau khi nhân viên nữ rời , Tiểu Lâm nhai nhóp nhép đến sát gần : “Bánh mì nướng bơ thơm ngào ngạt, mà ăn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-ong-chong-nha-giau/chuong-19.html.]
Đây là đồ miễn phí, ăn chứ.
“Này…” Người mang theo mùi dầu mỡ, vẫn luôn ở gần , An Vô Dạng thật sự đánh : “Mùi dầu mỡ quá, qua bên ăn , ăn xong , đừng ảnh hưởng em việc.”
Tiểu Lâm oan uổng chịu nổi: “Dầu mỡ ở , rõ ràng thơm.”
Anh nhớ rõ An Vô Dạng thích ăn mà.
“Có thể là do gần đây cơ thể em khỏe, ngửi mùi dầu mỡ.” An Vô Dạng nhíu nhíu mũi, cố gắng đè nén cảm giác ghê tởm .
“Ha ha.” Tiểu Lâm : “Tình trạng của , là đang mang thai đấy chứ?”
“Nói linh tinh gì ?” An Vô Dạng giận: “Em còn mệt mỏi rã rời, buồn ngủ, nếu sáng nay thể đến trễ.”
Hai trai mười tám mười chín tuổi ở trong bếp tám chuyện, trong chốc lát đến cuộc sống đại học, thêm chút nữa đến công việc, gia đình con cái.
Thời gian trôi qua nhanh.
Giữa trưa, tiệm bánh ngọt bao một bữa cơm, cơm hộp, là đồ tự nấu, khi là thịt ba chỉ xào rau, hoặc các loại rau củ khác, đôi khi cà chua xào trứng, hoặc cá chưng gì đó.
Tuy thịt nhiều lắm, nhưng dinh dưỡng đầy đủ, ngon gấp trăm so với cơm hộp.
Trước An Vô Dạng thích ăn thịt ba chỉ xào, mùi thịt hòa với mùi gia vị vô cùng hấp dẫn, nhưng hôm nay đụng đũa dù chỉ một miếng, chỉ ăn rau xanh.
Sau khi ăn cơm xong, thể bàn tròn trong phòng nghỉ nghỉ ngơi nửa tiếng, đó tiếp tục giao bánh, hoặc là xử lý đơn đặt hàng của khách.
Bởi vì An Vô Dạng là địa phương, rõ đường xá, hình tượng , quản lý luôn để giao hàng.
Hôm nay, khi qua giờ nghỉ trưa, quản lý gọi giao hàng, An Vô Dạng đau đầu chóng mặt, cảm thấy mở nổi mắt nữa, ngủ, ngủ.
Quản lý cửa hàng thấy , lập tức gọi nhân viên khác phần việc : “Tiểu An, nếu cơ thể khỏe thể xin nghỉ, cần cố gắng .”
Mặt An Vô Dạng đỏ tới mang tai, dùng sức xoa xoa đôi mắt mở của , : “Em , chỉ thấy mệt thôi…”
Cậu cảm thấy ngại, lập tức dậy chuẩn nhà vệ sinh rửa mặt, lấy tỉnh táo.
khi lên cảm thấy trời đất cuồng, đầu váng mắt hoa, cảm thấy thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, đành xuống ghế.