Gả Cho Thiềm Thừ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:32:54
Còn , vì cắt lưỡi, dù qua nửa tháng, đôi má vẫn còn sưng tấy.
Vết thương trán cũng chỉ đóng vảy, dáng vẻ thảm hại, trông chẳng khác nào một nha đích thực.
“Thải Liên, về ngươi hầu hạ cho , sẽ để ngươi sống những ngày tháng lành.”
Khi xuống xe, nàng thấp giọng .
Ta nhíu mày, ngẩng đầu về phía phủ .
Cửa lớn và tường viện cao ngất, toát khí tức âm trầm khó nên lời.
“Ư…”
Ta kịp phản ứng, liền Thải Liên mạnh tay véo một cái lên mu bàn tay, đau đến mức bật thành tiếng rên.
“Đồ câm c.h.ế.t tiệt, lanh lẹ một chút cho !”
Nàng quát khẽ.
“Vị chính là tiểu thư nhà họ Khương?”
Là một lão phụ nhân, mặt là nếp nhăn, ánh mắt âm trầm, từ lặng lẽ bước .
Ta giật , lùi nấp lưng Thải Liên.
“Chính là ! Xin hỏi bà là ai?”
Thải Liên đội khăn che mặt, đương nhiên thấy rõ dung mạo của bà lão .
“Ừm, là nhũ mẫu của Cung đại thiếu gia. Khương tiểu thư gọi Dung ma ma là , mời theo .”
Dung ma ma , ánh mắt đảo qua đảo Thải Liên đến bảy tám lượt.
Bà vươn tay, bàn tay khô gầy đầy đốm đồi mồi đưa về phía , bảo Thải Liên đặt tay lên mu bàn tay .
Thải Liên lập tức ưỡn lưng, học theo dáng của tiểu thư khuê các, từng bước từng bước uyển chuyển như hoa sen nở rộ.
“Thư tín của tiểu thư, thiếu gia xem qua. Quả thực gặp sơn tặc ?”
Dung ma ma hỏi, ánh mắt khẽ liếc về phía chân Thải Liên.
“Phải… Các tiêu sư, bà mối đều sát hại.”
Thải Liên run giọng đáp.
Nghe , Dung ma ma thêm lời nào.
Bà dìu Thải Liên, đưa từ cửa hông phủ.
Ta phía , chau mày đầy nghi hoặc.
Hiện tại, phận Thải Liên chính là chính thất của Cung đại thiếu gia.
Sao từ cửa hông mà ?
Chẳng chỉ thất mới lối ?
Dung ma ma dìu Thải Liên đến một viện nhỏ tên là “Bất Nhiễm”.
Viện cực kỳ chật hẹp, thoạt liền là chốn hẻo lánh gạt ngoài.
Vừa bước chân , Dung ma ma liền đưa tay giật lấy tấm khăn hỷ che mặt của Thải Liên.
Khi trông thấy dung mạo của nàng, đôi mày hoa râm lập tức nhíu chặt.
“Khác với bức họa gửi đến chỉ một hai phần!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-thiem-thu/chuong-2.html.]
Trong giọng mang theo vài phần phẫn nộ.
Nghe , sắc mặt Thải Liên lập tức tái nhợt, lòng chột , chỉ dám cúi đầu mũi chân .
“Thôi thôi, kịp nữa .”
Dung ma ma lẩm bẩm gì đó, vươn tay định kéo váy lụa Thải Liên.
“Ngươi định gì?!”
Thải Liên hoảng sợ bật thốt lên.
“Ngươi từng gặp sơn tặc, thể còn sạch sẽ , há thể tùy tiện bỏ qua? Ta thiếu gia kiểm tra cho rõ ràng!”
Giọng Dung ma ma lạnh lẽo, cho phép phản kháng.
“Nếu chịu cho kiểm tra, thì trong lòng hẳn là khuất tất! Lập tức cút khỏi đây!”
Vừa , bà chỉ thẳng ngoài viện.
Thải Liên thể dễ dàng buông tay với vinh hoa phú quý sắp tới.
Nàng cắn răng, chịu nhục cởi váy, theo lời Dung ma ma mà lên giường, dang chân .
Dung ma ma cúi đầu quan sát kỹ lưỡng, còn đích tay kiểm tra.
Cuối cùng gật đầu hài lòng.
“Được, đúng là còn trong sạch. Khương tiểu thư cứ nghỉ ngơi cho , ba ngày nữa liền thể bái đường thành .”
Dứt lời, bà liền dậy, thông báo tình hình cho đại thiếu gia.
“ ba ngày nữa… chẳng là ngày tiết Trung Nguyên* ?”
(*)Tiết Trung Nguyên: Rằm tháng Bảy, theo tục xưa, ngày đốt quần áo giấy, cúng tế mất.)
Dù chỉ là nha , Thải Liên cũng hôm tuyệt ngày lành.
“Ở Thịnh Kinh , nhiều kiêng kỵ rườm rà như !”
Một câu của Dung ma ma khiến Thải Liên lập tức nín lặng.
Đợi bà rời , Thải Liên liền trút giận, giơ chân đá mạnh một cái.
“Mụ già đáng chết! Chờ thiếu phu nhân , sẽ là đầu tiên g.i.ế.c ngươi!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng gào lên đầy căm hận.
Ta dám hé miệng, chỉ cúi đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn thấp kém.
Đêm xuống, Cung đại thiếu gia sai đến mời Thải Liên tới sảnh dùng bữa.
“Thịnh Kinh quả nhiên khác biệt, thành mà cùng dùng cơm?”
Thải Liên thì thầm, bảo điểm trang cho nàng thêm phần diễm lệ.
Dung ma ma đích tới dẫn đường, nhận cả viện dường như lấy một hạ nhân nào khác.
biệt viện rộng lớn thế , lấy một hầu?
Men theo hành lang quanh co, qua lầu các và thủy đình, cuối cùng cũng đến phòng dùng bữa.
Ta thấy một thiếu niên vóc tuấn tú, phong thần tuấn lãng, đang bên chiếc bàn tròn giữa sảnh.
Vừa trông thấy , hai mắt Thải Liên liền trừng to như chuông đồng.
Dù điểm son dặm phấn, cũng giấu gò má ửng đỏ như lửa thiêu.