Gả Cho Thiềm Thừ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:32:57
Cái gọi là “suối nước nóng”, ngay đối diện tiểu viện chúng đang ở.
dòng suối chẳng hề ấm áp, ngược tanh lạnh, khiến rùng sởn gáy.
“Đây là bí dược của Cung phủ chúng . Ngâm đủ một canh giờ, thể điều hòa thể, trợ giúp cho việc mang thai.”
Dung ma ma dứt lời, lập tức tiến lên giúp Thải Liên cởi y phục.
Thải Liên nhíu mày, hung hăng trừng mắt liếc một cái.
Ta hoảng sợ lùi vội về .
Dung ma ma thấy , liền đưa tay đặt lên vai , vỗ vỗ như an ủi.
“Đã bước chân Cung phủ, dù là vật, đều là của Cung phủ .”
Ta lập tức gật đầu lia lịa, tỏ rõ điều.
Dáng vẻ ngoan ngoãn cam chịu khiến Thải Liên chỉ hận thể lột da ngay tại chỗ.
Dung ma ma vẻ hài lòng, dặn ở trông chừng Thải Liên.
Chỉ khi ngâm đủ thời gian mới đưa nàng về phòng nghỉ.
Ta tiếp tục gật đầu ngoan ngoãn.
“Câm thế mà !”
Dung ma ma nhếch mép, rời .
Thải Liên lạnh một cái, hậm hực bước suối.
“Đợi đến khi thành xong, các ngươi—kẻ nào kẻ nấy, sẽ cho đánh c.h.ế.t hết!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi, thốt lời độc địa.
Còn thì chỉ lặng lẽ theo bóng Dung ma ma, trong lòng bắt đầu suy tính.
Một canh giờ , Thải Liên ngâm xong.
Lúc đỡ nàng khỏi suối, phát hiện làn da nàng bóng loáng dị thường, trơn mượt như cá.
ám mùi tanh tưởi từ nước suối, nửa ngày vẫn tan.
Vì mùi , Thải Liên cả ngày uể oải, chỉ tựa cửa sổ hóng gió cho đỡ khó chịu.
Tới đêm, Dung ma ma mang cơm đến.
Vẫn là ốc sên và trùn đất.
Thải Liên tuy đói đến ruột gan quặn thắt, nhưng ăn một nửa nôn một nửa.
Dung ma ma thì cẩn thận mang đến cho hai chiếc bánh bao.
Ta rưng rưng nước mắt, cảm kích bà.
“Về lời, Cung phủ tất sẽ dung nạp ngươi.”
Dung ma ma liếc sang Thải Liên.
“Đêm nay, ngươi đến nghỉ tại Thần Ốc.”
Bà cúi xuống định nhấc đèn lồng, vội vàng đỡ lấy giúp bà.
Bà gật đầu lòng.
“Đi nhanh !”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bà giục giã.
Thải Liên chau mày.
“Thần Ốc là nơi nào? Tại đến đó ngủ? Đây là ý của thiếu gia ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-thiem-thu/chuong-4.html.]
Dung ma ma hừ lạnh một tiếng.
“Thiếu gia nhà chẳng thích nữ nhân lắm lời, xấc láo.”
Chỉ một câu , lập tức khiến Thải Liên im bặt.
Thần Ốc ở phía tây của Cung phủ, càng tiến gần, khí càng ẩm thấp đến rợn .
Cuối cùng, vì sơ ý đặt sai chân, ngã xuống đất.
Ngồi bệt mới phát hiện, mặt đất nơi đây ẩm đến độ mọc đầy rêu xanh.
Ta vội dậy, tiếp tục soi đường cho Dung ma ma.
“Cẩn thận, phía chính là nơi đó.”
Bước chân Dung ma ma cũng chậm đôi chút.
Ta nheo mắt về phía theo tay bà.
Thứ đập mắt là một căn phòng xây bằng đá tảng.
Từ xa trông , chẳng khác nào một tấm bia mộ.
Thải Liên lộ rõ vẻ ghê tởm.
Khi bước gần, mới phát hiện cái gọi là “Thần Ốc” đến cả cửa sổ cũng lấy một cái.
Dung ma ma đẩy cửa đá bước .
Ta ngó đầu trong, chỉ thấy bên trong trống , lạnh lẽo vô cùng.
Chỉ một chiếc bàn thờ đặt chính giữa, bàn bày nến đỏ cháy leo lét, phía là một pho tượng phủ kín bằng tấm vải đỏ.
Ngoài , còn vật gì khác.
“Vậy ngủ ở ?”
Thải Liên nghiêng đầu hỏi.
“Dưới đất đệm cỏ, quỳ đó mà ngủ! Trên bàn là thần linh nhà họ Cung thờ phụng, nhất định cung kính chí thành!”
Vừa dứt lời, Dung ma ma đưa tay đẩy mạnh, đẩy thẳng Thải Liên trong Thần Ốc.
Sau đó, chậm trễ, lập tức đóng sầm cửa đá .
Trên cánh cửa một lỗ tròn, đủ để rõ dáng vẻ Thải Liên đang ngơ ngác bàn thờ.
“Đồ câm , ngươi canh kỹ cho , khi trời sáng, phép thả nàng .”
Dung ma ma khóa chặt ổ khóa lớn cửa.
Ta lập tức hiểu ý, gật đầu tuân lệnh.
Dung ma ma khe khẽ ngân nga khúc nhạc dân gian gì đó, dần dần khuất bóng nơi lối rẽ.
Ta cúi đầu trong Thần Ốc.
lúc , một đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ m.á.u trừng thẳng về phía .
“Ngươi thật sự định để quỳ ở đây cả đêm? Mau thả !”
Thải Liên gằn giọng lệnh.
Ta lắc đầu, lui về một bước.
“Được! Đợi đến ngày thành xong, ngươi là kẻ đầu tiên giết!”
Thải Liên nghiến răng mắng một câu, lặng lẽ yên.
Ta nghi ngờ, cúi đầu trong nữa.
Chỉ thấy nàng lấy đệm cỏ gối, nghiêng ngủ luôn nền đất.
Ta thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu về tấm vải đỏ đang phủ kín bức tượng thần.