Gả Nhầm Gã Keo Kiệt - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:25:39
6.
Vì vừa cãi nhau nên suốt quãng đường cả hai im phăng phắc.
May mà đường không xa, chẳng bao lâu đã đến nơi.
Vừa thấy chúng tôi về, mẹ chồng lập tức ra đón, tay kéo tay hỏi han đủ điều:
“Trên đường có mệt không con? Công việc dạo này thế nào?”
Người ta đã lễ độ đến vậy, tôi cũng không thể làm mặt lạnh, chỉ đành nở nụ cười, trả lời cho có lệ.
Chồng tôi không phải con một, anh còn có một anh trai và một chị gái. Cả hai đều đã kết hôn, con cái cũng tầm bốn, năm tuổi.
Hôm nay tất cả đều về, không khí trong nhà rất náo nhiệt, mọi người nói cười rôm rả trong phòng khách.
Gần đến giờ cơm, chồng tôi bắt đầu ra hiệu liên tục, đá mắt liên hồi bảo tôi xem điện thoại.
Tưởng có chuyện gì quan trọng, tôi mở điện thoại xem, suýt nữa tức nghẹn.
Nội dung tin nhắn là:
“Em không thấy chị dâu đang vào bếp nấu cơm à? Em có thể chủ động giúp một tay không? Đừng tưởng mình là khách! Bố mẹ anh mà có ấn tượng không tốt với em, thì đừng trách anh đấy nhé!”
Tôi liếc anh ta một cái, không buồn đáp lại, tiếp tục ngồi chơi game với cháu trai.
Cái chị dâu kia được cưới về với sính lễ 18 vạn 8, tôi thì một đồng không có. Tôi cần gì phải đi lấy lòng bố mẹ chồng chứ?
7.
Thấy tôi chẳng đoái hoài, chồng tôi cũng không tiện quát mắng giữa đông người, đành nghẹn một bụng tức rồi lủi ra bếp giúp nấu ăn.
Ai ngờ vì hành động đó mà anh ta lại được khen là “chồng yêu vợ, không nỡ để vợ động tay vào bếp”.
Thật nực cười!
Tôi cười khẩy, còn lén quay lại một đoạn video.
Ủng hộ hôn nhân đôi bên! Quá đáng giá!
Tôi vẫn giữ thái độ “việc nhà anh, tôi không quan tâm”.
Ai ngờ cú sốc thật sự lại đến từ... tôi.
Tôi vào nhà vệ sinh một lúc, vừa ra thì bị chồng kéo ra cầu thang, nói nhỏ với vẻ thần bí:
“Anh vừa nghe anh hai nói chị dâu chuẩn bị tặng mẹ một sợi dây chuyền vàng đón Tết. Em mau ra ngân hàng rút tiền, gói phong bì thật to, không cần nhiều, mười hai triệu, không thì mười tám triệu cũng được. Chắc chắn đè bẹp được khí thế chị dâu!”
Rồi anh ta còn đưa tôi chìa khóa xe, hỏi tôi có mang thẻ không. Tôi đáp:
“Không mang.”
“Thôi, anh đưa thẻ anh cho. Trong thẻ có bao nhiêu anh biết, đừng rút nhiều, rút vừa đủ thôi. Nhớ trả lại anh đấy, coi như anh cho em mượn để giữ thể diện.”
Tôi thật sự cạn lời.
Mượn thẻ anh ta, rút tiền mừng tuổi cho mẹ anh ta, rồi còn phải… trả lại?
Thấy tôi im lặng, anh ta cau mày:
“Sao còn đứng đó? Anh đã giúp em đến mức này rồi, em cũng nên hiểu chuyện một chút. Không thì đừng trách nhà anh xem thường em!”
Tôi cười khẩy:
“Anh nghĩ việc được nhà anh tôn trọng là vinh dự lắm chắc?”
7
Chồng tôi không nhận ra vẻ châm biếm trong mắt tôi, chỉ sốt ruột giục:
“Họ là gia đình anh! Nếu họ quý em, chúng ta mới sống yên ổn được!”
Tôi cười giễu:
“Nói cứ như sống với anh là đặc ân không bằng? Để tôi nhắc anh nhé – hôn nhân đôi bên đấy! Anh bảo tôi rút tiền từ thẻ của anh, mừng tuổi mẹ anh, mà còn phải ghi nợ trả lại anh?”
Tôi hất tay anh ta ra, giọng lạnh như băng:
“Muốn tôi lì xì cho mẹ anh 18 triệu à? Nằm mơ đi! Nhớ lại lúc mẹ tôi sinh nhật, anh một lời chúc cũng không có, thì xin lỗi, tôi không rảnh lấy lòng nhà anh!”
Tôi vừa nói vừa nổi đóa, giọng không kiềm được mà lớn dần lên.
Chồng tôi sợ làm xấu mặt, vội đưa tay bịt miệng tôi:
“Em điên à? Sao nói to thế?”
Tôi hất tay anh ta ra, mắt đỏ hoe vì tức:
“Bây giờ mới biết mất mặt à? Anh đừng làm chuyện ghê tởm thì tôi đã chẳng phải nói to!”
Chồng tôi như bị chọc trúng điểm yếu, bắt đầu chửi bới:
“Liễu Viên Viên, em càng ngày càng thực dụng! Chẳng qua là lì xì cho mẹ anh thôi mà! Em thì cứ nhai đi nhai lại chuyện sinh nhật mẹ em. Qua rồi còn nhắc mãi! Anh bù lại không phải là được à? Năm sau anh tặng lì xì thật to, được chưa? Em tính toán từng đồng từng cắc, nói như thể mẹ em sống không qua nổi năm nay vậy!”
Lời anh ta vừa dứt, tôi như bùng nổ.
Tôi vớ ngay cái ghế nhựa bên cạnh, đập thẳng vào người anh ta:
“Mẹ tôi không sống qua nổi năm nay cái con khỉ! Anh trù mẹ tôi à, đồ đàn ông bẩn thỉu!”
8.
Tiếng động lớn khiến cả nhà đổ ra.
Tôi vơ hết đồ đạc quanh đó ném về phía Trần Kha, khiến anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Chị gái anh ta hốt hoảng chạy lại ôm lấy tôi, anh trai thì chắn trước mặt em trai.
Mẹ chồng cũng chạy đến, thấy cảnh tượng lộn xộn và Trần Kha mặt mũi trầy xước, lập tức nghiêm giọng:
“Chuyện gì vậy? Mùng Một không yên ổn một ngày được sao?”
Tôi gào lên:
“Phải hỏi thằng con trai mẹ kìa! Tôi về đây ăn Tết mà anh ta dám mở miệng trù mẹ tôi chec! Ai mới là người phá hoại không khí hả?”
Tôi gào lên như phát điên, không buồn giữ thể diện ai nữa. Chửi thẳng, mắng thật, chửi tới mức cả nhà chồng cứng họng.
Anh trai Trần Kha cũng nổi giận:
“Mày nói linh tinh gì vậy? Mùng Một trù vợ mình, còn trù cả mẹ vợ?”
Trần Kha gân cổ cãi:
“Thì... em chỉ nói lỡ lời thôi! Ai bảo cô ta cứ nhắc chuyện tiền, đòi quà, nhìn thấy tiền là sáng mắt! Em ghét nhất bị người ta ép buộc!”
Nghe đến đó, tôi không nhịn được:
“Ghét cái đầu anh! Nếu tôi ham tiền, tôi đã đòi sính lễ rồi. Làm gì có chuyện lấy chồng mà một xu không có!”
9.
“Không có sính lễ? Sao lại không có?” – mẹ chồng đột ngột quát lên.
Vốn đang muốn dàn xếp cho êm đẹp, bà đột nhiên tái mặt:
“Hồi đó không phải con nói là con bé muốn cưới đơn giản nên không lấy sính lễ sao? Còn bảo đưa đủ 18 vạn 8 rồi mà?”
Trần Kha nghệt mặt, không ngờ sự việc lại vỡ lở. Anh ta ấp úng:
“Mẹ, cái đó... con định giải thích mà…”
“Giải thích cái gì? Năm đó mẹ còn nhờ chị mày đi ngân hàng rút tiền, đích thân đưa vào tài khoản của con! Con nói sính lễ đã bàn bạc xong xuôi, giống như chị dâu, là 18 vạn 8!”
Chị gái anh ta cũng xác nhận.
Tôi ngơ ngác:
“Nhưng… chúng con thỏa thuận là hôn nhân đôi bên... con chưa từng nhận được xu nào...”
Tôi chưa kịp nói hết, Trần Kha đã gào lên:
“Đủ rồi! Mẹ đừng nghe cô ấy nói nữa!”
Bốp!
Mẹ chồng tát thẳng vào lưng Trần Kha:
“Câm mồm! Để con bé nói tiếp!”
9.
Nửa tiếng sau, cả nhà ngồi chật kín phòng khách.
Tôi ngồi một góc, im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Kha – kẻ đang đứng lặng giữa phòng như học sinh bị bắt quả tang quay cóp.
Hóa ra, năm đó nhà họ có đưa sính lễ, đủ 18 vạn 8, giống như sính lễ chị dâu. Nhưng Trần Kha đã giấu nhẹm chuyện này, giữ tiền lại cho riêng mình.
Mẹ chồng tức giận đến mức tay cầm chày cán bột gõ mạnh xuống bàn:
“Tiền đâu? Đó là toàn bộ số tiền tích cóp cuối đời của bố mẹ mày để cưới vợ cho mày đấy! Mày lấy tiền đi đâu rồi hả?”
Tôi cứ ngỡ Trần Kha sẽ nhận sai, nào ngờ anh ta lại vênh mặt lên cãi:
“Tiền đó là tiền của bố mẹ, làm sao lại đem cho nhà gái? Bố mẹ vợ con có làm gì đâu mà cũng được hưởng đống tiền đó? Con giữ lại là vì nghĩ cho bố mẹ thôi! Với lại, sính lễ vốn là để bù đắp cho cuộc sống mới của đôi trẻ, giữ lại cho vợ chồng xài, chẳng phải cũng là đúng à?”
Anh ta nói đến đây, cả phòng đều lặng đi một lúc.
Đến cả người nhà anh ta cũng không nhịn được nữa.
Mẹ chồng giận đến mức tay run lên:
“Mày nói gì cơ? Con gái người ta nuôi đến lớn, gả vào nhà mày thì mày hưởng, tiền mừng cưới người ta cũng không được cầm à?”
Chị gái anh ta quát lớn:
“Vậy theo mày, lúc tao cưới chồng, mẹ cũng không nên nhận đồng nào từ bên sui à?”
Trần Kha vội phản ứng theo bản năng:
“Chị thì khác! Chị không rẻ rúng như thế!”
Không khí im bặt. Cả nhà nín lặng.
Chị dâu nhìn tôi, trong ánh mắt không còn là ghen tị, mà là... đồng cảm sâu sắc.
Vừa nãy chị còn đang âm thầm thấy may mắn vì tôi không phải làm việc nhà, chồng lại yêu chiều.
Giờ thì chị hiểu — tôi chẳng phải may mắn gì, mà là đang chịu đựng một gã chồng rác rưởi.
10.
Cả nhà thay nhau “xử lý” Trần Kha như một phiên tòa nhỏ. Ai cũng chỉ trích, mắng nhiếc anh ta thậm tệ.
Còn tôi thì ngồi yên, không nói một lời.
Không phải tôi hiền. Chỉ là… tôi không còn cảm xúc gì nữa.
Một khi trái tim đã chec, thì giận dữ hay đau buồn cũng chẳng còn chỗ.
Đúng vậy. Tôi cạn tình rồi.
Ngày đó, tôi còn mơ mộng, mong rằng Trần Kha có thể thay đổi. Dẫu sao chúng tôi cũng từng yêu nhau nhiều năm.
Nhưng hiện tại… ngay cả hy vọng cũng chẳng còn.