Gả Vào Hào Môn: Tôi Dựa Vào "Ăn" Mà Vang Danh - Chapter 5
Cập nhật lúc: 2025-07-23 21:43:50
11.
Khi tỉnh , cảm giác như nãy đầu óc chút va chạm, trong ký ức bỗng dưng xuất hiện thêm vài hình ảnh lộn xộn…
mặc đồng phục học sinh, xe đạp của Tống Tri Yến rong ruổi khắp các con phố.
Tống Tri Yến trong ký ức vẫn còn non nớt, trai bằng Tống Tri Yến với vẻ mặt lo lắng mắt.
“Cô ?”
Dáng vẻ của dần trùng khớp với hình ảnh trong tâm trí . nghi hoặc thốt một cái tên xa lạ, “Tống Sâm?”
Tống Tri Yến run lên. “Em nhớ ?”
lắc đầu, chỉ nhớ cái tên , còn những thứ khác thì mơ hồ. Tống Tri Yến hài lòng . Anh ôm chầm lấy , vùi đầu vai .
: “Tay đang run.”
Giọng khàn khàn: “Đừng gì cả.”
“Ồ. Đừng ướt áo chứ.”
“Im ! Là do bãi biển quá ẩm ướt thôi!”
…
Mọi cũng vây . Ảnh hậu Đinh lo lắng hỏi: “Tiểu Nhược chứ? Thiên Thiên cô đột nhiên ngất xỉu.”
Triệu Thiên Thiên cũng tỏ vẻ quan tâm. “ , chúng đang chuyện, Nhược Nhược đột nhiên ngất xỉu, lo c.h.ế.t .”
Tống Tri Yến đầu lườm cô một cái, Triệu Thiên Thiên sợ hãi lùi một bước.
: “Có thể thiếu máu, cần lo cho .”
Trần Ca đùa: “Vừa nãy Tiểu Tống sợ c.h.ế.t khiếp, chúng còn kịp phản ứng, lao tới ôm cô về .”
vô thức nắm lấy ngón tay Tống Tri Yến, khẽ dùng sức.
Anh , “Em cứ nghỉ ngơi , lều dựng xong .”
gật đầu đồng ý, chợt nhận .
Tối nay chúng sẽ ngủ cùng ư?!
…
cứ chần chừ, chần chừ mãi. Kéo dài cho đến khi đều ngủ hết, mới đành về lều.
Tống Tri Yến khẩy: “Tiểu thư chịu về ? còn tưởng tối nay em định ngủ với Ảnh hậu Đinh đấy.”
cũng chứ, nhưng còn một bụng chuyện tò mò , đành cứng đầu đến hỏi thôi!
xuống cuối giường, “Chúng quen từ ?”
“Ừm.”
thể hiểu nổi, “Sao chúng thể quen chứ?”
Rõ ràng mới xuyên đến mà! Sao thể quen Tống Tri Yến thời cấp Ba ?
Thế là kể cho một câu chuyện.
12.
Năm đầu của cấp Ba, Viện điều dưỡng truyền tin ông nội sức khỏe , ba thể sắp xếp thời gian, Tống Tri Yến bèn chủ động xin nghỉ nửa học kỳ ở trường. Dù những thứ trong trường, cũng học hết .
Trên đường đến Viện điều dưỡng một con đường trồng đầy cây hoa đào. mùa, hoa đào nở rộ, mỗi qua đều cẩn thận những cánh hoa bay lả tả trong trung. Anh thích con đường đó.
Cho đến một , đạp xe ngang qua, bỗng nhiên một chiếc giày vải trắng từ cây rơi xuống, thẳng giỏ xe của . Tống Tri Yến phanh gấp, ngẩng đầu lên.
Ẩn những cành cây rậm rạp là một bóng , mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh lam rộng thùng thình. Mái tóc bồng bềnh của cô rối bù, đôi mắt to tròn híp thành hình lưỡi liềm đầy vẻ chột , “Anh thể giúp ném giày lên ?”
Tống Tri Yến theo. Anh cô gái cây giày xong, thoăn thoắt trèo xuống. Áo khoác đồng phục của cô phồng lên, kéo khóa , bên trong giấu một quả bóng nhỏ bằng da. Cô gái ném quả bóng bức tường bao quanh khu dân cư, bên trong vọng tiếng reo hò của một đám trẻ con.
“Mấy nhóc con, mà đá ngoài chị đây tuyệt đối thèm nhặt giúp nữa .” Rồi cô dùng tay vuốt vuốt tóc một cách tùy tiện, “ tên là Hứa Nhược, nãy cảm ơn nhé!”
Cứ thế, Tống Tri Yến gặp bạn đầu tiên của ở Nam Thành. Cô gái tên Hứa Nhược ngày nào cũng vui vẻ, chỉ là thường xuyên những điều khiến khác hiểu.
Ví dụ: “Xuyên nhầm thời gian đành, còn xuyên cấp Ba, trời diệt mà!”
“Hứa Nhược là học sinh Khối Tự Nhiên chứ! Lý, Hóa, Toán, môn nào mà chẳng lấy mạng !”
Tống Tri Yến nghĩ cô chỉ là do học kém quá nên lo lắng, bèn ân cần đề nghị giúp bạn giảng bài. Cứ thế, học sinh cấp Ba Tống Tri Yến trở thành “công nhân” giải bài tập chuyên dụng cho Hứa Nhược. Anh giảng bài cho bạn, nhưng bạn chỉ truyện tranh.
“Cứ đối phó qua loa thôi, cùng lắm chỉ ở thời điểm nửa năm là , học cũng vô ích.”
“Đừng bằng ánh mắt của kẻ học dốt, cũng là học bá Khối Xã Hội xuất sắc đấy nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-vao-hao-mon-toi-dua-vao-an-ma-vang-danh/chapter-5.html.]
Tống Tri Yến chỉ thở dài. “Cô định ?”
Hứa Nhược gãi đầu: “Không nữa, hệ thống nên bỏ chạy , theo cốt truyện thì sớm nhất cũng đưa đến thời điểm tham gia tuyển chọn chứ nhỉ!”
Tống Tri Yến hiểu : “Cô ngôi . Làm ngôi cũng bằng cấp chứ, đến lúc đó cô tìm , sẽ đăng ký cho cô một lớp đào tạo thi nghệ thuật.”
Hứa Nhược: “Anh cũng chuyện ?”
Tống Tri Yến “ừm” một tiếng. Nhà một công ty giải trí, nhưng kinh doanh bình thường. Nếu Hứa Nhược ngôi , thì để tâm hơn đến công ty quan trọng .
…
Hứa Nhược mời về nhà ăn cơm. “Sẽ hầm gà cho đó! Bữa tiệc lớn luôn.”
Tống Tri Yến tin, khi đến nơi. “Con gà của cô, hầm cả con ?”
“Ừm. Đừng chê , hầm xong đều ngon như cả.”
Tống Tri Yến thở dài một tiếng, cảm thấy cũng bắt đầu học nấu ăn.
Rồi một ngày đó, ông nội bệnh nặng. Anh đợi ở cửa bệnh viện của viện điều dưỡng, hai tay nắm chặt, ngón tay trắng bệch.
Hứa Nhược chạy như một cơn gió. “Em trốn học, đến đây ở cùng .”
Ba Tống Tri Yến bận rộn công việc, từ nhỏ tài xế và bảo mẫu trong nhà nuôi lớn. Cứ tưởng kiên cường và độc lập, đến lúc mới cảm giác đồng hành là như thế nào.
Bác sĩ đưa giấy cam kết phẫu thuật. Anh ký xong, Hứa Nhược bên cạnh ngây , “Anh tên là Tống Tri Yến ư??? Anh tên là Tống Sâm ?”
Tống Tri Yến để ý: “Tên ông nội đặt. Ba thích, nên đổi .”
bên cạnh vẫn đang trong cơn kinh ngạc, hồn, “Thôi , kết bạn với nhân vật chính, vô tình đổi cốt truyện , thể nữ phụ ác độc nữa!”
Cô c.h.ế.t trong thế giới của , nếu thể xuyên sách, thành nhiệm vụ, thì thật sự còn mạng nữa.
“Anh đừng lo, ông nội sẽ .” Hứa Nhược quyết định thuận theo tự nhiên, tiên an ủi bạn, “Em cho , em là xuyên từ tương lai đến, em cốt truyện.”
Mặc dù Hứa Nhược thường xuyên những điều hiểu, nhưng bao giờ dối. Tống Tri Yến “ừm” một tiếng, lòng vô cùng bình lặng.
Quả nhiên, vài giờ , bác sĩ ca phẫu thuật thành công, tiếp theo sẽ chuyển phòng bệnh giám sát 24 giờ. Hứa Nhược cũng đúng lúc nhận thông báo của hệ thống một thời gian dài, “Dòng thời gian chỉnh sửa xong, ngày mai sẽ rời khỏi cốt truyện.”
Hứa Nhược do dự một lát, vẫn kể tin cho Tống Tri Yến. Dù thì cơ thể cô sẽ hệ thống quản lý, hành vi cử chỉ đều sẽ biến thành nữ phụ ác độc ngu ngốc trong tiểu thuyết. Mà dòng cốt truyện của tiểu thuyết thể loạn, một khi xảy sai lệch lớn, cô thể sẽ cơ hội xuyên đến thế giới nữa.
Số phận của cô giao cho Tống Tri Yến .
“Em với một chuyện vẻ đáng tin, nhưng tin những gì em là thật!”
“Sau sẽ thích một cô gái tên là Triệu Thiên Thiên…”
Tống Tri Yến nắm chặt nắm đấm: “ chắc chắn sẽ thích cô .”
Hứa Nhược để tâm: “Anh còn gặp cô mà, trong tiểu thuyết hai nhất kiến chung tình đấy!”
“Ôi, đừng ngắt lời, tiếp !”
“Rồi em sẽ bám riết buông mà cưới … Anh gì ? Nghe nghiêm túc !” “….”
Tống Tri Yến nhíu mày, khuôn mặt non nớt, vẫn mang vẻ của một thiếu niên, nhưng ánh mắt sự trưởng thành vượt bậc.
“ , sẽ để thứ diễn theo đúng cốt truyện em . Vậy thì em cũng sớm nhé.”
Hứa Nhược gật đầu: “Không thành vấn đề, nếu thuận lợi thì 5 năm nữa chúng thể gặp . Em tuyệt đối sẽ để tuột mất ‘cái đùi vàng’ !”
Tống Tri Yến hỏi câu cuối cùng, “Em lúc đầu, trông như thế nào?”
“Rất giống bây giờ, em tóc ngắn…”
Ngày hôm đó, đưa Hứa Nhược về nhà, chiếc ghế dài khu chung cư của cô suốt một đêm. Đèn đường chiếu lên bóng hình .
Ngày hôm , thấy cô gái quen thuộc của xuống lầu, bước qua mắt .
Trạm Én Đêm
Cô thật sự còn nhận nữa .
Anh thất thần dậy về Viện điều dưỡng, qua con đường trồng đầy hoa đào đó.
Những cánh hoa rụng hết từ lâu, cành cây trơ trụi.
…
Sau , gặp Triệu Thiên Thiên, giống như những gì Hứa Nhược từng kể về cốt truyện. Anh tuần tự giúp đỡ cô . Điều duy nhất khác với cốt truyện là Triệu Thiên Thiên tỏ tình với .
Anh lạnh lùng từ chối Triệu Thiên Thiên.
Cằm nhọn của Triệu Thiên Thiên đầy nước mắt, “Anh dối! Anh bỏ bao nhiêu tâm sức giúp em, thể thích em chứ?”
Tống Tri Yến gọi thư ký đưa Triệu Thiên Thiên , “Sau mà còn để cô Triệu đây nữa, cô cũng cần việc nữa .”
Hứa Nhược cũng giới giải trí, nhưng cô gái mà quen vẫn xuất hiện. Rõ ràng 5 năm gặp, giờ 8 năm !
Đồ lừa đảo !