Gặp Dịp Thì Chơi
Chương 5
16
Chính xác mà nói là Phó Tư Diên và Lê Huyên.
Đó là một sự kiện thương mại.
Tôi đi cùng bạn tốt trong giới, chỉ là không nghĩ tới, sản nghiệp này lại là của nhà bọn họ.
Muốn chạy trốn đã không còn kịp rồi.
Chúng tôi cứ như vậy bất ngờ không kịp phòng bị gặp lại.
Hắn vẫn như trước, toàn thân toả ra vẻ rụt rè, lại giữ khoảng cách.
Lê Huyên ở bên cạnh kéo tay hắn, tư thái ngàn vạn, hào phóng khéo léo.
Hắn cúi đầu lắng nghe lời nói của cô ấy, cuối cùng khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên cơn đau đớn vô cùng.
Giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm.
Sắp không thở nổi rồi.
Có người trung gian đang tiến cử.
Hắn nhìn lên và chạm vào mắt tôi, và biểu cảm trên khuôn mặt hắn đột nhiên đóng băng.
Tôi vội vàng dời tầm mắt, các đầu ngón tay nắm chặt vào lòng bàn tay, ép buộc mình phải tỉnh táo.
Sau vài câu nói, tôi bỏ chạy.
Đột nhiên nghĩ đến đây có phải là một trò đùa của số phận dành cho tôi hay không.
Năm thứ tư tôi mới được biết đến, khi đó tôi diễn một vai nữ thứ hai đáng yêu trong một bộ phim trên mạng, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, lúc tổ chức tiệc mừng công, có rất nhiều fan tới, giơ bảng đèn của tôi.
Giống như bầu trời đầy sao, chiếu sáng trái tim tôi.
Hôm đó tôi rất vui vẻ, uống nhiều một chút.
Là Phó Tư Diên đến đón tôi.
Tôi rất vui khi về nhà ôm hắn vừa hôn vừa ôm, còn càn rỡ ngồi ở trên đùi hắn, lớn mật khác thường nâng mặt hắn hỏi hắn, có cần tôi giúp quảng cáo sản nghiệp của hắn hay không, bây giờ tôi là người có fan, quan trọng nhất là miễn phí.
Đến nay tôi còn nhớ rõ ánh mắt của Phó Tư Diên.
Giống như là đại dương chứa đầy tình yêu, làm cho người ta không thể kháng cự, nhịn không được mà đắm chìm trong đó.
Hắn ôm tôi, thanh âm ôn nhu như muốn dìm chết tôi: “Vinh hạnh vô cùng.”
Nhưng cho đến khi chia tay, tôi cũng không có cơ hội trả lại hắn một lần.
Nhưng bây giờ lại gặp nhau theo cách này.
Trong phòng nghỉ tối tăm không người, tôi dựa lưng vào tường, giống như mất đi tất cả sức lực.
Ánh mắt chua xót đau đớn, tôi cố gắng ngẩng đầu ức chế cảm xúc không nên có.
Nhưng giây tiếp theo, cửa bị mở ra.
Hơi thở quen thuộc trong nháy mắt quanh quẩn xung quanh tôi.
Chính là hắn.
Không bật đèn.
Chúng tôi chỉ có thể xác định vị trí của nhau bằng hơi thở.
Bên hông đột nhiên bị giam cầm, sau đó tôi rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
“Vì sao?” Hắn hỏi.
Tôi không khóc vào ngày chia tay.
Tôi không khóc vào ngày bị tát.
Thậm chí nhìn thấy Lê Huyên tôi cũng không khóc.
Nhưng vào giờ này khắc này, hắn vừa mở miệng đã làm cho tôi dễ dàng rơi nước mắt.
Tôi im lặng cắn vai hắn, cố gắng khống chế bản thân.
Tay hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Tôi lắc đầu, đẩy hắn ra.
Trở về vị trí an toàn.
Ý thức được mình không ổn lắm, tôi vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, Phó tổng, tôi phải đi rồi.”
Vừa bước ra một bước, hắn hỏi: “Em muốn đi đóng phim của Quách Ngọc?”
Làm sao hắn biết?
Tôi không hỏi kỹ, sợ ở lại thêm một giây, sự tự tin vừa dựng lên sẽ tan vỡ.
17
Một tuần sau, đạo diễn Quách Ngọc gọi điện thoại tới, hỏi tôi có nguyện ý đi thử một lần nữa hay không.
Tôi đã hứa.
Và cuối cùng nhận được vai diễn này.
Lúc ký hợp đồng, cô ấy nói: “Thù lao đóng phim của tôi không cao, hơn nữa không thể dùng người đóng thế, cô chắc chắn có thể chứ?”
Tôi không ngần ngại nói với cô ấy rằng tôi ổn.
Sau khi hưởng thụ qua tài nguyên được đút vào trong miệng, bây giờ tôi lại thấy ngọt ngào hơn khi tự mình cố gắng đạt được chúng.
Nhưng ngay khi muốn ký tên.
Cô ấy đột nhiên hỏi: “Cô và Phó tổng…”
Bút thủy tính màu đen xẹt qua một nét trên giấy, lòng tôi khựng lại: “Anh ấy tới tìm cô sao?”
Cho nên, đây lại là tài nguyên hắn ở sau lưng tranh thủ cho tôi?
Đạo diễn lắc đầu, cười cười: “Là cô đắc tội với anh ta? Anh ta đặc biệt gọi điện thoại tới, bảo tôi không cần dùng cô.”
“Vì sao?” Tôi thốt ra.
“Ai biết được, chỉ là người tôi chọn, tôi sẽ không dễ dàng buông tha, trong cái vòng luẩn quẩn này, có người vì quyền thế mà cúi đầu, có người vì tiền tài mà khom lưng, tôi chỉ trung thành với trái tim của mình.”
Trong lòng tôi vừa động.
Tay cầm bút càng thêm kiên định: “Đạo diễn cô yên tâm, tôi sẽ không buông tha, bởi vì đây cũng là sự tái sinh của tôi.”
Vào đoàn mới biết được, yêu cầu của đạo diễn đối với diễn xuất rất cao.
Tôi đòi hỏi bản thân mình nhiều hơn.
Để biểu diễn tốt hơn sự tuyệt vọng của tầng dưới chót.
Tôi đã dành một tháng để bán thức ăn trong chợ để trải nghiệm cuộc sống.
Tôi không muốn làm cô ấy thất vọng.
Lại càng không muốn để cho cơ hội tuyệt vời thật vất vả mới có được cứ như vậy trôi đi.
Bộ phim được quay trong suốt 6 tháng.
Lúc đóng máy, đạo diễn nói với tôi: “Cô có biết vì sao lúc trước tôi phải dùng cô không?”
Cô ấy nói: “Ánh mắt của một người không thể lừa được người khác.”
Tôi nhìn lên trời.
Thời gian trôi nhanh như thế nào.
Đã một năm rồi.
Lúc tổ chức tiệc đóng máy, Phó Tư Diên và Lê Huyên kết hôn.
18
Tôi cho rằng qua một năm, lòng của tôi chắc chắn sẽ không nổi sóng nữa.
Nhưng tôi vẫn không dám nhìn ảnh của họ.
Tôi sợ……
Trong bữa tiệc có người bàn tán.
“Tuyệt nha, hào môn chính là không giống nhau, cái này đủ lớn.”
“Đây mới gọi là hôn lễ thế kỷ, thật hâm mộ.”
“Sau này kết hôn em muốn như thế nào?”
Vào năm thứ 5, bởi vì anh em của hắn ta, tôi đã từng ảo tưởng qua có thể có một ngày tôi có thể cùng Phó Tư Diên đi đến một bước này hay không.
Nhân lúc hắn ngủ, tôi lén đo vòng tay của hắn.
Thậm chí, tôi còn đi đặt làm nhẫn.
Đó là một cửa hàng nhỏ ở Pháp, lúc trước khi nghỉ phép với Phó Tư Diên, chúng tôi đã đi dạo qua.
Phải mất gần một năm để chỉnh.
Ngày tôi nhận được chiếc nhẫn, cũng chính là ngày tôi nghe Phó Tư Diên nói rằng mối quan hệ đã kết thúc.
Sau đó, nhẫn để ở đâu?
Hình như tôi để ở trong phòng thay đồ.
Cùng với tất cả những kỷ niệm, hãy ở lại đó.
Có chủ mới vào.
Những thứ đó sẽ cùng với vướng mắc giữa tôi và hắn ta, bị dọn sạch sẽ.
Tôi nâng ly lên để chào không khí.
Phó Tư Diên, chúc anh hạnh phúc.
Nhưng ngay ngày thứ hai sau hôn lễ của họ, lúc tôi ra ngoài chạy bộ buổi sáng liền nhìn thấy hắn.
Sáng sớm, sương sớm làm cho cả người hắn thoạt nhìn đều có chút trong sạch.
Tôi dụi dụi mắt.
Đúng là hắn.
Hắn đứng ở cửa, vẫn duy trì vẻ tao nhã và tự phụ, hỏi khẽ: “Không mời tôi vào ăn điểm tâm sao?”
Tôi do dự.
Vừa lúc bà ngoại tôi đi ra.
Tưởng đó là người theo đuổi tôi, bà ấy vô cùng nhiệt tình mời Phó Tư Diên vào.
Trên bàn ăn, tôi cúi đầu ăn cơm.
Bà ngoại tôi nói chuyện phiếm với Phó Tư Diên, hắn kiên nhẫn trả lời, chứng tỏ được giáo dục vô cùng tốt.
Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng gặp ba mẹ hắn.
Đương nhiên, làm bạn gái, cũng không cần thiết.
Tôi biết vị trí của mình, chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng đều là phim truyền hình diễn ra để tạo mộng cho mọi người.
Sự thật là, hoàng tử nhất định sẽ sống cùng với công chúa.
Và cuối cùng có một kết cục mà mọi người cực kỳ hâm mộ.
Sau khi ăn xong, tôi đưa Phó Tư Diên ra ngoài.
Trong vườn, hắn nhìn thấy bà tôi trồng rau và mỉm cười.
Có thể là đã không còn mối quan hệ lúc trước, tôi hỏi hắn: “Cười cái gì?”
Ánh mắt hắn quay sang nhìn tôi: “Chỉ là cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ.”
Tôi không trả lời.
Bởi vì tôi không biết lý do hắn ta xuất hiện ở đây.
Nhưng tôi không muốn hỏi.
Người trưởng thành, có những chuyện không cần hiểu thấu như vậy, đôi khi điều đó lại tốt cho tất cả mọi người.
Lúc gần đi, hắn từ trong túi lấy ra một cái hộp đặt ở trong tay tôi.
Sau đó xoay người lên xe.
Lúc hắn cúi người, tôi giật mình nhìn thấy trong cổ hắn lộ ra một chiếc nhẫn quen thuộc.
Mở hộp ra, chiếc nhẫn kia của tôi cũng được làm thành vòng cổ.
Nằm yên trong hộp.
Không biết tại sao, dưới chân như nhũn ra, tôi ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt rơi đầy mặt.