Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Gen Ẩn

Chương 1



1

Chồng tôi mỗi lần ân ái, đều thích dùng dây trói mắt và tay tôi lại.

Anh ấy nói đây là sở thích của anh ấy.

Bởi vì nghề nghiệp của ảnh chính là huấn luyện viên thú trong rạp xiếc.

Cho nên đã quen với việc huấn luyện động vật là như thế nào.

Tôi cũng không nghĩ sở thích này có gì quá đáng, thậm chí đôi khi nghĩ đến cũng thấy có chút thú vị, nên không phản đối.

Nhớ lại lần mang thai con trai, anh ấy hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi đùa rằng:
“Cảm giác thật đặc biệt, em còn tưởng là đang chơi trò chơi với hai người đàn ông luôn ý!”

Khuôn mặt chồng tôi bỗng thoáng qua một tia hoảng hốt.

2

Chồng tôi, David, là huấn luyện viên thú xuất sắc nhất ở rạp xiếc Mặt Trời nổi tiếng thế giới.

Anh ấy có thể huấn luyện chim nói tiếng người, sư tử bắt tay, và mỗi con vật anh ấy huấn luyện đều có nét gì đó giống hệt với con người.

Tôi đùa rằng, nếu một ngày nào đó anh ấy biến chó thành người thật, tôi cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

Chồng tôi trầm ngâm suy tư một lúc.

Ngày hôm sau, anh nói:
“Em yêu, hôm qua em nói anh có thể biến chó thành người đúng không, quả thực anh cũng rất muốn thử xem như thế nào.”

“Được, chiều ý anh thôi.”

Tôi đã nghĩ đó chỉ là một lời nói đùa.

3

Đêm tân hôn, sau khi khách khứa đã ra về.

Tôi mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngã ngay xuống giường mà không thèm cởi giày cởi dép.

Đột nhiên, có thứ gì đó to lớn ngọ nguậy dưới chăn.

“A!” Tôi hoảng hốt hét lên, ngã lăn ra khỏi giường.

Một con chó khổng lồ đầy lông lá chui ra từ dưới chăn.

Nó rũ rũ bộ lông trên người, lặng lẽ nhìn tôi.

Đôi mắt đó, giống hệt như một người đàn ông đang nhìn chằm chằm tôi.

Tôi hoa mắt chóng mặt, ngất xỉu ngay lập tức.

Tôi không biết mình đã ngất xỉu bao lâu.

Ngay trước khi mở mắt, tôi mơ hồ không rõ – dường như đã thực sự nghe thấy giọng hai người đàn ông đang nói chuyện.

Nhưng khi mở mắt ra, lại không thấy hai người đàn ông nào cả.

Chỉ có chồng tôi cúi người xuống và nói:
“Tỉnh rồi à? Em đó, thật là nhát gan quá mà.”

Giọng anh nghe hơi kì lạ, không rõ là cưng chiều hay chế giễu.

Nhìn xung quanh, trong phòng ngủ chỉ có tôi và anh ấy, ngoài ra còn có con chó.

Vậy anh ấy đang nói chuyện với ai?

Hay là tôi bị ảo giác?

Thấy bộ dạng sợ hãi của tôi, anh cười và nói:
“Nó là chó Newfoundland, tên là Thắng Lợi.”

“Đừng sợ, trông to thế thôi chứ nó hiền lắm.”

“Anh đang cố gắng huấn luyện nó ngôn ngữ và hành vi của con người.”

“Nếu thành công, đó sẽ là điểm nhấn cho rạp xiếc.”

“Đến lúc đó chúng ta chắc chắn giàu to rồi!”

Sẽ giàu có sao? Vậy thì đúng là cầu còn không được.

Chồng tôi nói:
“Để huấn luyện Thắng Lợi nhanh chóng, chúng ta cần tập luyện phối hợp cả ngày lẫn đêm.”

“Anh muốn nuôi nó ở nhà, được không em?”

Tôi gật đầu và nói:
“Được chứ, nuôi chó tốt mà.”

“Em nhớ có người nói, chó càng tiếp xúc với con người nhiều thì lại càng thích con người hơn.”

“Chó mãi mãi là chó, nhưng con người đôi khi lại không phải là con người!”

Nghe vậy, chồng tôi chỉ mỉm cười mà không nói gì.

4

Chúng tôi nhanh chóng có con, tên ở nhà là Tử Tử.

Tử Tử tròn trăm ngày.

Chồng tôi dắt Thắng Lợi, tôi bế Tử Tử, đi dạo trong công viên.

Thắng Lợi rất to, cao một mét, dài một mét bảy.

Đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.

Bỗng có người đi đường nhỏ giọng nói: “Đứa bé này sao lại giống con chó kia thế?”

“Giống ở đâu?”

“Tóc ấy. Đen hơi xoăn, giống hệt.”

Tôi và chồng đều nghe thấy.

Chồng tôi có vẻ mặt kỳ lạ.

Còn tôi, trong lòng khựng lại.

Trước đây sao tôi không để ý nhỉ?

Tôi và chồng đều là tóc thẳng hơi vàng.

Người nhà cũng không thấy ai tóc xoăn.

Tại sao tóc con trai lại xoăn tự nhiên thế này?

Nhìn kỹ thì đúng là giống Thắng Lợi thật.

5

Ma xui quỷ khiến, tôi nhổ mấy sợi lông của Thắng Lợi, đến Viện nghiên cứu gen thành phố A.

Trung tâm giám định ADN ở đó là uy tín nhất toàn thành phố.

“Xin giúp tôi giám định xem hai mẫu lông này có quan hệ cha con không.”

Tôi cố gắng bình tĩnh trình bày yêu cầu.

“Nguồn gốc mẫu vật?” Tiến sĩ La Sâm, giám định viên, hỏi một cách chuyên nghiệp và súc tích.

“Con trai tôi và chồng tôi…” Tôi do dự một chút.

La Sâm gật đầu, ghi chép lại.

Tôi nói tiếp: “… con chó của chồng tôi.”

La Sâm đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn tôi không giống như đang đùa.

Ông trầm ngâm một lát rồi nói: “Không cần xét nghiệm đâu.

“Không thể có khả năng có quan hệ cha con trong trường hợp này.”

Tôi hỏi lại: “Ông không thấy hai mẫu vật này rất giống nhau sao?

“Đen hơi xoăn.

“Tôi và chồng tôi đều là tóc thẳng hơi vàng, không có ai trong gia đình là tóc xoăn.”

La Sâm trầm ngâm một lát rồi nói: “Một số gen có thể là gen ẩn trong nhiều thế hệ, không có gì lạ.”

Tôi: ” chẳng lẽ không có khả năng nào vượt ngoài nhận thức của chúng ta sao?”

La Sâm: “Về điểm này thì đúng là không.

“Nếu cô nhất quyết muốn xét nghiệm, tôi cũng có thể dùng kết quả để chứng minh.”

Tôi dứt khoát nói: “Xét nghiệm!”

La Sâm: “Ba ngày sau đến lấy kết quả.”

Ánh mắt La Sâm nhìn tôi thật khó hiểu.

Còn tôi thì cố tỏ ra bình tĩnh.

Nhưng lòng bàn tay lại toàn là mồ hôi.

Bởi vì tôi nhìn thấy trên hộp sọ phía sau ông ta, có một dòng chữ hiện lên: Đừng tin người đối diện.

Dòng chữ đó chỉ thoáng hiện rồi biến mất.

La Sâm đột nhiên hỏi: “Cô nhìn gì thế?”

6

Tôi bàng hoàng nói: “Tôi thấy trên hộp sọ vừa hiện lên một dòng chữ, không biết có phải ảo giác không.”

La Sâm cười nói: “Đó là máy chiếu vô tình chiếu lên thôi, đừng tưởng là phim ma.”

Nói rồi, ông đứng dậy tắt máy chiếu.

Máy tính kết nối với máy chiếu, giao diện màn hình bảo vệ màu xám, dòng chữ màu đỏ “Đừng” và dòng chữ màu xanh lá “Tin người đối diện” cuộn liên tục.

La Sâm nói, đây là quảng cáo của trung tâm giám định, muốn mọi người tin rằng kết quả giám định là chính xác.

Rõ ràng ông ta chỉ nhìn thấy những chữ màu xanh lá ở phía sau.

Lưng tôi lạnh toát, vội vàng đứng dậy cáo từ.

Ra khỏi trung tâm giám định, tôi xin nghỉ phép ở công ty, rồi về thẳng nhà.

Tôi muốn một mình tĩnh tâm suy nghĩ một chút.

Rốt cuộc đứa bé là con của ai?

Theo khoa học thì chắc chắn không thể là con của chó.

Nhưng làm sao giải thích được mái tóc xoăn của con trai?

Tôi còn chưa nghĩ ra thì đã về đến nhà.

Vô lực mở cửa, tôi nghe thấy trong nhà có hai người đàn ông đang nói chuyện.

Chồng tôi đáng lẽ phải đi làm vẫn còn ở nhà.

“Anh xác nhận là cô ấy đã nhổ lông?” Đây là giọng của chồng tôi.

“Nhổ năm sợi.” Giọng của một người đàn ông lạ.

Tôi sững sờ.

Chồng tôi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng làm việc theo tiếng nói.

Thắng Lợi vẫy đuôi đi theo sau anh ta.

Đôi mắt đen láy của nó nhìn tôi.

Không hiểu sao tôi thấy nóng bừng cả người.

Cảm giác như nó đang nhìn xuyên qua quần áo của tôi.

Có một cảm giác quen thuộc không thể nói nên lời.

Chồng tôi ra hiệu “suỵt”, bảo tôi đừng lên tiếng.

Anh đang gọi điện video.

Rồi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

Sau đó, anh nói với tôi rằng con vẹt anh nuôi bị người ta nhổ lông khi đang biểu diễn.

Rồi hỏi tôi: “Sao em lại về vào giờ này?”

“Em hơi chóng mặt.” Tôi trả lời.

Có lẽ là do sự kinh hoàng của đêm đầu tiên sau khi kết hôn, tôi thường xuyên bị chóng mặt.

Anh ân cần đỡ tôi lên giường, rót một cốc nước mật ong ấm đặt ở đầu giường.

Tôi uống vài ngụm rồi nằm xuống.

Anh xác nhận rằng tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút, rồi cùng Thắng Lợi đến rạp xiếc.

Tim tôi đập thình thịch.

Bởi vì trong cuộc trò chuyện của họ, họ nói rõ là năm sợi lông.

Hôm nay tôi thực sự đã nhổ lông của Thắng Lợi, năm sợi.

Hơn nữa, anh không bao giờ gọi lông vẹt là “lông.”

Vừa rồi khi nhắc đến, hẳn là chỉ việc tôi nhổ lông Thắng Lợi.

Nhưng tôi không hiểu anh biết được bằng cách nào.

Không thể nào một con chó như Thắng Lợi lại có thể mở miệng nói với anh được?

Đầu tôi đau như muốn nứt ra mà vẫn không nghĩ ra được câu trả lời.

Có lẽ, kết quả xét nghiệm ADN có thể cho biết một số sự thật.

Tôi nóng lòng chờ đợi kết quả.

7

Ba ngày sau, tôi lại gặp La Sâm.

Ông ta nói không thể giám định được.

Không thể trích xuất được ADN từ nang lông của chó.

Sao lại có thể như vậy?

Tôi ngạc nhiên hỏi ông ta: “Tại sao lại không trích xuất được?

“Rõ ràng là lông tôi mới nhổ.

“Ngay hôm đó đã đưa cho ông giám định.”

Ông ta lắc đầu nói: “Có rất nhiều khả năng.

“Ví dụ như nang lông đã chết.”

Nghĩ đến bộ lông bóng mượt của Thắng Lợi, nang lông chết?

Không giống chút nào.

Tôi nhìn La Sâm.

Ông ta nở nụ cười nghề nghiệp trên khuôn mặt.

Lạnh lùng xa cách, nhưng lại có chút thâm ý.

Trước khi ra khỏi cửa, La Sâm đột nhiên nói: “Hành vi phản nhân loại, đôi khi có thể dẫn đến hậu quả chết người.

“Chỉ là trong thời gian ngắn, con người không thể hiểu được.

“Vẫn nên tự bảo vệ mình.”

Tôi nhìn lại ông ta: “Ông có ý gì?”

“Chính là ý mà cô hiểu.” Ông ta khinh thường ngậm miệng, quay đầu đi xem tài liệu khác.

Tôi biết ông ta nghi ngờ tôi và con chó.

Tôi cũng nghi ngờ, nên mới đi giám định.

Nhưng kết quả giám định lại chẳng thu được thông tin gì.

Tôi vốn định nói rằng mình có thể là nạn nhân.

Nhưng ông ta không nói rõ, tôi cũng không thể giải thích.

Chỉ đành cười trừ nói: “Tôi chỉ ở bên một mình chồng tôi. Ông đừng hiểu lầm.”

Ông ta không ngẩng đầu lên nói: “Vậy thì xét nghiệm con trai cô và chồng cô không phải là được rồi sao?”

Giọng điệu của ông ta đầy mỉa mai và nghi ngờ.

Còn cần ông ta nói?

Tất nhiên tôi đã nghĩ đến.

Ngay từ đầu tôi đã nghĩ cách làm sao để nhổ được vài sợi tóc của chồng mà không làm anh phát hiện ra.

Nhưng không thành công.

Lược của anh luôn được xử lý rất sạch sẽ.

Chải đầu xong, nếu có tóc rụng thì trực tiếp ném vào bồn cầu xả nước.

Dụng cụ ăn xong cũng tiện tay rửa sạch.

Trước đây tôi nghĩ đó là thói quen vệ sinh tốt của anh.

Bây giờ đột nhiên tôi nghĩ, anh làm như vậy, có thực sự là vì vệ sinh không?

8

Trở về nhà, tôi quan sát kỹ chồng và Thắng Lợi.

Không có gì khác thường.

Sau bữa tối, chồng tôi đổ rác tiện thể dắt chó đi dạo.

Tôi đến nhà mẹ tôi.

Bà ấy và tôi ở cùng một khu, ngay tòa nhà bên cạnh.

Từ nhỏ, bà ấy đã rất thương tôi.

Tôi sinh con trai không lâu, dù bà là người có lòng cầu tiến mạnh mẽ, nhưng lại sẵn sàng nghỉ hưu sớm từ đơn vị bảo mật để giúp tôi trông con.

Tôi đón con trai từ nhà mẹ về, cùng con chơi trên giường.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một sợi tóc xoăn.

Dài hơn tóc con trai tôi.

Chỉ có thể là của Thắng Lợi.

Tôi quan sát kỹ một chút.

Sợi tóc này có nang lông mới và nguyên vẹn.

Không phải cắt đứt, không phải rụng, mà là bị giật ra.

Nhưng tại sao Thắng Lợi lại lên giường tôi, còn bị giật lông?

Đang cầm sợi tóc ngẩn người suy nghĩ, chồng tôi đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Khuôn mặt đó, vừa cười vừa không cười.

Tôi không nhịn được mà rùng mình.

Anh nói: “Tối nay, chơi trò chơi nhé?”

Tôi nói: “Được thôi.”

Sau đó không lộ vẻ gì giấu sợi tóc đó dưới gối.

9

Chồng tôi lấy băng quấn, trói mắt và tay tôi.

Mọi thứ dường như không có gì khác biệt so với trước đây.

Nhưng đêm nay, tôi đột nhiên cảm thấy có lẽ không đơn giản như vậy.

Người ở bên tôi, thực sự là anh sao?

Tôi đặc biệt chú ý đến cảm giác khi chạm vào.

Cơ thể trơn nhẵn.

Thực sự là người.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chồng tôi nói đi tắm, rồi vào phòng tắm.

Tôi nằm vật ra giường.

Những ngày này thần kinh căng thẳng quá.

Có lẽ tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Tôi cố gắng để mình thư giãn.

Nhưng khi nhấc gối lên, tim tôi lại đập thình thịch.

Sợi tóc xoăn giấu dưới gối đã biến mất.

10

Không tìm được câu trả lời, tôi như ngồi trên đống lửa.

Tôi nói với chồng tôi rằng công ty cử tôi đi công tác một tuần.

Tôi là kỹ sư máy tính cao cấp, đi công tác là chuyện bình thường, anh cũng không nghi ngờ gì.

Con trai tôi để ở nhà mẹ.

Thiết bị quay lén cũng đã lắp xong.

Đêm đầu tiên, tôi đã sợ toát mồ hôi hột.

Thắng Lợi nằm dài trên ghế sofa.

Chồng tôi đang giúp nó xoa bụng.

Góc độ và động tác, thực ra có chút… đáng xấu hổ.

Hai người dường như còn đang trò chuyện.

Thậm chí, Thắng Lợi còn uống một lon bia.

Tiếp theo, chồng tôi thì thầm nói gì đó với Thắng Lợi.

Hai người thực sự khoác vai nhau, dính chặt vào nhau.

Tôi kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Mỗi lỗ chân lông trên người tôi đều mở ra.

Nếu không phải vì bộ lông đó, tôi thực sự đã nghĩ Thắng Lợi là một người đàn ông.

Hai người họ cùng vào phòng ngủ chính.

Thật không thể tin được cảnh tượng trước mắt.

Tôi cố gắng lắc đầu, muốn xác nhận đây là mơ hay thực.

Đột nhiên, điện thoại reo.

Trong đêm tối, nó đặc biệt chói tai.

Tôi sợ đến run rẩy.

Nhìn rõ người gọi đến, tôi càng sợ hãi hơn.

Chồng tôi trong điện thoại hét lên đầy phấn khích: “Vợ ơi, Thắng Lợi ngày càng giống người rồi, có thể nói tiếng người rồi.

“Thuần hóa sắp thành công rồi.”

Tôi không thể tin được nói: “Cái… cái… gì? Thuần hóa thành công?

“Thật… thật sao?”

Chẳng lẽ mọi chuyện thực sự là quá trình chồng tôi thuần hóa Thắng Lợi?

Là tôi đa nghi?

Là thực sự có phép màu?

Chương tiếp
Loading...