GIẢ CHẾC BỎ TRỐN CÙNG CỤC CƯNG, TỔNG TÀI QUYẾT TRUY TÌM ĐẾN CÙNG - Chương 4: Con gái bảo bối
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:08:53
Đã năm năm trôi qua.
và trở thành những xa lạ.
tự nhủ với lòng :
Khi yêu , yêu .
Vậy nên , thứ của còn liên quan gì đến nữa.
Ngay trong đêm, đăng một bài tuyên bố tài khoản cá nhân.
Nội dung chính:
" là một bà đơn , một nuôi con. Bố của Viên Viên chết."
May mà xã hội bây giờ thoáng hơn, khi bài đăng chia sẻ, hầu hết đều động viên .
cứ nghĩ, chuyện sẽ dừng ở đây.
ngay tối hôm đó, khi dẫn Viên Viên từ siêu thị về, lập tức nhận điều gì đó .
Khu chung cư vốn náo nhiệt, nhưng lúc im lặng đến kỳ lạ.
Những ông bà tụ tập chơi cờ, hóng mát đều biến mất dấu vết.
Cả bảo vệ và nhân viên an ninh cũng thấy .
Bốn bề trống vắng, một bóng .
Viên Viên bám chặt lấy váy , khẽ :
"Mẹ ơi… yên tĩnh quá ? Con sợ lắm…"
cũng sợ.
ôm chặt con, nhanh chóng bước lên lầu.
Vừa nhà, cúi đầu …
Đôi giày xếp ngay ngắn khi ngoài, xê dịch một chút.
Có nhà!
Một dự cảm lạnh lẽo bò lên sống lưng .
nghĩ đến giọng máy móc từng vang lên trong đầu năm năm .
cũng nghĩ đến sự cố lộ mặt trong livestream hôm nay.
Đây là thế giới trong tiểu thuyết.
Chẳng lẽ Lục Mộng Tuyết phát hiện sự tồn tại của Viên Viên, cử đến bắt chúng ?
dám mạo hiểm với sự an của con gái .
vội vàng quấn Viên Viên trong áo khoác, ôm con chạy cửa của chung cư.
… cổng cũng khóa .
Càng đáng sợ hơn, ngay cả cái lỗ chó hàng rào cũng bịt kín.
Dùng xi măng trám .
sững sờ tại chỗ.
Chuyện …
Ngay lúc , một loạt tiếng bước chân vang lên lưng .
Bước chân trật tự, đều tăm tắp, tựa như huấn luyện nghiêm ngặt.
Hàng chục vệ sĩ áo đen xếp thành hai hàng dài ngay ngắn.
Ở cuối hàng, Thương Thời Vũ mặc áo choàng dài màu xám tro, chậm rãi xuất hiện
10
Khi chạm ánh mắt lạnh lẽo vô cảm của Thương Thời Vũ, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ:
Tiêu .
Viên Viên hơn bốn tuổi, cô bé ăn , ngủ ngon, lớn lên khỏe mạnh, thật còn bế con lâu nữa. lúc , siết chặt con lòng, đến mức cánh tay cũng tê cứng, chẳng dám nới lỏng chút nào.
Bé con trong lòng bĩu môi, ấm ức than thở:
"Mẹ ơi... siết con đau quá..."
thể gì, chỉ theo phản xạ lùi .
đường thoát đều chặn kín.
Lúc lui về sát tường, Thương Thời Vũ ngay mặt .
Bóng hình cao lớn từng mang cho cảm giác an tuyệt đối.
giờ đây, chỉ khiến căng thẳng đến mức thở nổi.
nuốt nước bọt, cố tỏ bình tĩnh:
"Chào , Thương Tổng..."
"Bốn năm, tám tháng, mười bảy ngày."
Giọng trầm khàn lạnh lùng vang lên.
còn hiểu, thấy nhạt một tiếng:
"Đồng Mạt, em giỏi trốn đấy nhỉ."
"Nào, chạy . Chạy tiếp cho xem!"
: "..."
Viên Viên lúc giãy khỏi vòng tay , chạy tới mặt Thương Thời Vũ, ngước lên chằm chằm.
"Chú trai ơi, chú cao quá trời luôn á!"
"Chú vợ ?"
Trời ơi!
một đứa con mặt dày, xã giao giỏi đến chứ?!
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
vội nhào tới bịt miệng con gái.
còn kịp hành động, Thương Thời Vũ siết chặt eo , kéo lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-chec-bo-tron-cung-cuc-cung-tong-tai-quyet-truy-tim-den-cung/chuong-4-con-gai-bao-boi.html.]
vùng vẫy, đẩy .
Chỉ điều, đẩy vài cái, nhận ...
Mặt lập tức đỏ bừng!
Tên cầm thú !
"Tiếc là mang theo súng, nếu thật sự một phát b.ắ.n c.h.ế.t em."
Anh nghiến răng bên tai , thấp giọng :
", loại s.ú.n.g mà đàn ông bẩm sinh , em cảm nhận ?"
"Chỉ thứ thôi, cũng đủ em mất mạng ."
"Đồng Mạt, em nợ gần năm năm, bây giờ đủ để b.ắ.n bao nhiêu đây, hửm?"
suýt vững: "Anh——!"
Tên lưu manh !
đáp nổi, cũng chẳng dám đẩy nữa.
Chỉ thể kéo về nhà trong tư thế cứng đờ.
Viên Viên lon ton chạy phía chúng , tò mò như một bé thỏ con.
Khi về đến cửa nhà, bà Vương hàng xóm mở cửa , ngạc nhiên :
"Ơ kìa, Tiểu Mạt, đàn ông là ai ?"
Thương Thời Vũ ôm eo , bình thản trả lời:
" là ba của con bé."
Bà Vương mở to mắt:
"Ba của con bé? Không đúng! Tiểu Mạt, chẳng con con là... quả phụ ?"
: "..."
Cửa đóng .
Trên gương mặt Thương Thời Vũ, cơn giận dần thế vẻ lạnh lùng:
"Đồng Mạt, em còn dám lên mạng tự xưng là quả phụ ?"
Viên Viên đang uống nước, thấy bèn ló đầu khỏi cửa, lém lỉnh :
"Không đúng chú trai! Ba của con c.h.ế.t , chỉ là một tên tra nam vô trách nhiệm thôi~"
"Tên tra nam đó quý trọng con, chú học theo đó nha!"
: "..."
Im ngay, bảo bối của !
11
Thương Thời Vũ xuống ghế sofa trong phòng khách.
Không còn "họng súng" của uy hiếp, dần lấy lá gan của .
thử lên tiếng:
"Thương Tổng, trời cũng khuya..."
", khuya . Em cũng trốn bốn năm, tám tháng, mười bảy ngày."
: "..."
Anh thu ánh mắt, chuyển sang Viên Viên.
Ngữ khí bất giác trở nên dịu dàng:
"Lại đây nào, con gái."
kịp gì, cô bé xã giao đỉnh cao nhanh chóng nhào lòng Thương Thời Vũ.
Lần đầu tiên, thấy Thương Thời Vũ ôm trẻ con.
Có vẻ phù hợp với dáng vẻ của một thái tử gia cao cao tại thượng.
Anh con gái, hỏi :
"Con bé ba nó là ai ?"
lập tức dối:
"Thương Tổng, hiểu lầm . Viên Viên năm nay mới ba tuổi rưỡi, ba con bé mất hai năm ..."
Vì đổi giấy tờ, nên tuổi của con bé cũng sửa đổi.
Thương Thời Vũ nữa, mà cúi xuống nhẹ nhàng véo má Viên Viên:
"Nghe thấy ? Mẹ con con ba tuổi rưỡi, nhưng nãy bảo con bốn tuổi rưỡi mới ăn bánh kem. Không , chú thể mua bánh cho con nữa."
Viên Viên , lập tức lắc đầu như cái trống bỏi:
"Không đúng! Mẹ bậy đó! Con bốn tuổi tám tháng, con ăn bánh !"
Thương Thời Vũ nheo mắt , ánh mắt lạnh lẽo.
: "..."
Sau một hồi im lặng, cuối cùng khuôn mặt lạnh lùng của Thương Thời Vũ cũng dần giãn .
Anh dịu dàng với con bé:
"Viên Viên, con ba ?"
"Muốn——"
Bé con định trả lời, thì điện thoại bàn vang lên.
Viên Viên vô tình chạm màn hình, cuộc gọi kết nối.
Bên trong truyền một giọng bé gái thút thít:
"Hu hu, ba ơi..."
sững sờ.
Viên Viên cũng c.h.ế.t lặng.
-----------------------------
(Cập nhật truyện mới mỗi ngày tại HOA VÔ ƯU. Follow ngay để bỏ lỡ!)